Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1749 - Chương 1747: Ta Vẫn Chỉ Là Một Đứa Trẻ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1747: Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ (2)

Hắn có thể nghe ra được, lão đầu tuyệt không phải nói bậy, bây giờ mỗi một câu mỗi một chữ nói ra, đều giống như móc ra từ đáy lòng.

Sự thổn thức cảm khái còn có buồn vô cớ...... cho dù có là một người biết diễn kịch như thế nào đi nữa, cũng không thể đóng giống như vậy!

Cái gì mà xóa bỏ phần tình cảm từ đây chứ? Chưa thể xóa bỏ mà, đổi thời gian khác rồi xóa bỏ không có được sao?

Tả Tiểu Đa không nhịn được liên tục kêu khổ trong lòng.

Cha của ta ơi, ngài đến cùng có lai lịch gì, sao có thể chọc tới cao nhân đỉnh cấp như vậy chứ!

Trước kia là chú Ngô, chú Nam, đã là nhân vật đỉnh phong đương thời, nhưng vị trước mắt này, chỉ sợ còn mạnh hơn hai ba lần đó?!

Ngài đây là trêu chọc phiền phức lớn hơn trời rồi…..

Nhưng ngài gây phiền toái thì gây phiền toái đi, nhưng lại khiến đứa con trai là ta bị ăn quả đắng rồi......

A...... nhưng mà chuyện này cần suy nghĩ kỉ càng...... Lão đầu này thế mà lại là huynh đệ với cha mình?

Đều nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đây chẳng phải là cha mình cũng rất là trâu bò sao?

Ít ra cũng không kém hơn so với lão đầu này nhỉ?

Chả qua đây không phải thời điểm để suy nghĩ chuyện này...... Về sau nhất định phải làm cho rõ ràng. Lão Tả à lão Tả, ngài trâu bò như thế lại không nói ra, khiến con trai ngài giờ khổ quá......

Lão đầu hít vào một hơi thật dài, cắn răng nói: “Cha ngươi, hại con gái của ta!”

Tả Tiểu Đa nghe được thế ngay tức khắc đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Chết mợ!

Thì ra cha mình vậy mà giết chết con gái nhà người ta…… này cũng không phải là mối thù bình thường đâu!

Chả trách hắn nói, đời này kiếp này khó lòng quên được.

Đổi thành người khác, cũng khó lòng quên được!

“Ta cũng không làm khó ngươi, cũng sẽ không động thủ giết ngươi, nhưng nếu ngươi muốn tiếp tục sống, vậy thì…. Ngươi bắt đầu từ địa giới này, trải qua bách chiến xông về, giết về đi.”

Lão đầu nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi có thể một đường giết trở về, thì mệnh của tiểu tử nhà ngươi đủ cứng. Nhưng nếu không không xông về được, chết tại chỗ này, vậy cũng là mệnh của ngươi chỉ thế mà thôi.”

“Ta chỉ có một yêu cầu, hoặc là nói một hạn chế, ngươi ngoài cách từng bước xông pha quay lại ra, thì khoảng cách của mỗi một lần ngự không phi hành, không được vượt quá một trăm km!”

“Trong chặng đường về của ngươi, ta sẽ ở trên không quan sát ngươi, giám thị ngươi, nếu là ngươi có chỗ nào vượt quá giới hạn, ta không đánh ngươi cũng không mắng ngươi, chỉ ném ngươi trở về tại chỗ, cũng chính là vị trí khởi điểm!”

Tả Tiểu Đa càng ngày càng mông lung, này...... đây là ý gì?

“Ta làm như vậy, đã là nhớ về phần tình cảm năm xưa, không đành lòng làm chuyện quá quyết tuyệt.”

Lão đầu hừ một tiếng, nói: “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không giúp ngươi, chỉ giám sát ngươi. Nếu ngươi mà chết, lão phu sẽ nhặt xác cho người, để ngươi có thể hồn về cố hương. Ngươi nếu là vận khí tốt còn sống, vậy toàn bộ cừu hận coi như xóa bỏ, lão phu còn giúp cha ngươi huấn luyện ngươi, trải qua cuộc chém giết dài đẵng này, tu vi cùng kinh nghiệm chiến đấu của ngươi cũng sẽ tăng lên một bước ngang nhau!”

“Ngươi chết rồi, không oán không hận, xóa bỏ cừu hận. Nếu như ngươi còn sống trở về, thì nhà các ngươi nợ lão phu, phải nói là nợ càng nhiều!”

Lão đầu sắc mặt bình thản chưa từng có, gằn từng chữ, chữ chữ âm vang, nói chắc như đinh đóng cột.

Tâm trí Tả Tiểu Đã triệt để cứng đờ, sớm đã tâm lạnh, còn chuyển động cái gì?!

Lão đầu này nói đã rõ ràng triệt để như thế, quả nhiên là đến tận nhà rồi!

Nói trắng ra là, vốn dĩ là bạn tốt, nhưng về sau bởi vì một ít nguyên nhân, hại con gái nhà người ta, sinh ra thù hận; Nhưng không bỏ được phần tình cảm năm xưa, nhưng thù của con gái, lại nhất định phải báo......

Lão gia hỏa tâm tình mâu thuẫn như thế này, muốn đoạn tuyệt ân oán, chỉ có thể như thế mà thôi.

Loại tâm tình này nói đến có vẻ phức tạp, nhưng thật ra vẫn có thể hiểu được.

Ta không ghiết ngươi, nhưng ta sẽ vứt ngươi vào hang sói vì ngươi là con trai của kẻ thù của ta, ngươi có thể sống ra khỏi hang sói, đó chính là năng lực của ngươi, tạo hóa của ngươi, nhưng nếu ngươi bị sói ăn, vậy thì thù này của ta đã được giải quyết, đạt được tâm nguyện.

Đơn giản biết bao!

Chỉ vần đặt mình vào nhân vật, cái gì cũng có thể làm rõ được.

Nhưng mà, đơn giản như vậy, tưởng tượng liền có thể suy nghĩ ra sự tình, có thể hay không đừng phát sinh ở trên người của ta?

“Ta rất vô tội có được không?”

Tả Tiểu Đa đáng thương biết bao hề hề nói: “Các ngài thế hệ trước ân oán, có liên quan gì với ta chứ? Ông Ngô, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà......”

Cơ bắp trên mặt lão đầu đột nhiên co quắp một cái, đột nhiên cảm thấy bàn tay lại có chút ngứa, bắt đầu hoài niệm cảm giác đánh mông người khác vừa nãy.

“Vẫn còn là một đứa trẻ?” câu này, rất hay nghe được.

Nhưng mà, lão đầu sống nhiều năm như thế, cơ hồ sống thành hóa thạch sống luôn rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói như vậy về mình!

“Vậy cũng không có cách nào.”

Lão đầu gật gật đầu, nói: “Ai bảo ta quan tâm phần tình cảm, không muốn đánh cha ngươi chứ? Ta cũng chỉ còn khả năng bắt nạt đứa bé như ngươi thôi.”

“Chúng ta thương lượng một chút nữa......”

“Thương lượng cái gì?”

“Việc này nghiêm trọng, chúng ta phải thương nghị dài dài......”

“Không cần thương nghị.”

“Lại suy nghĩ một chút, xem có biện pháp vẹn toàn đôi bên không......”

“……”

“Lão nhân gia, thật ra ngài tổn thất một cô con gái, ngài xem như vậy có được hay không, về sau ta kết hôn, sinh ra con gái, sẽ cho ngài nhận làm con gái nuôi? Trả co ngài một cô con gái...... Cứ như vậy sau này chúng ta sẽ trở thành thân thích, còn có thể biến chiến tranh thành tơ lụa...... Ngài còn có thể lần nữa hưởng niềm vui gia đình......”

Tả Tiểu Đa liều mạng xoay chuyển động đầu óc, cố gắng nghĩ ra từng biện pháp để tự cứu mình.

Nhưng hắn câu nói này vừa ra khỏi miệng, lão giả đột nhiên giận tím mặt: “Xuống dưới đi! Cút!”

Run tay quăng ra, Tả Tiểu Đa từ mây trên trời té ngã rớt xuống.

Bình Luận (0)
Comment