Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1767 - Chương 1765: Chưa Chắc Đã Gánh Vác Được (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1765: Chưa chắc đã gánh vác được (2)

Đại nhân ơi, ta còn chưa báo cáo xong mà... Sao ngươi đã đi rồi?

Ngươi thì đi rồi... Nhưng ta... Mẹ kiếp ta ra khỏi độc trận kiểu gì giờ?!

...

Ở núi Cô Trúc...

Đám người Lôi Cửu Tiêu đang bày lớp bố phòng cuối cùng.

Mặc dù trong lòng Lôi Cửu Tiêu biết, quân đoàn này của hắn, đã không còn chiến lực để ngăn cản Tả Tiểu Đa, nhưng sự do người làm, dù gì cũng phải cố thêm lần cuối.

Nhất là sau nhiều lần dò tìm không có kết quả lôi, lòng Lôi Cửu Tiêu đã bình tĩnh lại.

Tả Tiểu Đa cũng không phải là đã chết, mà là đang đợi một thời cơ thích hợp, hoặc là đang khôi phục thực lực ở một nơi ẩn thân nào đó.

Vụ tự bạo lần trước của năm trăm người, Lôi Cửu Tiêu rất tự tin, Tả Tiểu Đa chắc chắn không thể vẹn nguyên không bị thương tí gì!

Cho dù là cao thủ đỉnh Phi Thiên, trong tình huống như vậy, ít nhất cũng phải bị trọng thương!

Ta đã đánh giá Tả Tiểu Đa quá cao, dùng hết tất cả chiến lực tự bạo có trong tay, nếu đã như vậy rồi, mà ngươi vẫn không bị thương tí nào…

Vậy thì, cái gọi là phong tỏa bây giờ, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng với ngươi mà thôi, ngươi đại khái có thể thong dong rời đi.

Nhưng ngươi nếu không bị thương, vì sao lâu như vậy rồi lại không ra? Ngươi không phải không biết, sau khi tự bạo, lúc này là thời điểm ngươi dễ đột phá phong tỏa nhất...

Vậy nên, ngươi chắc chắn là bị thương!

Chẳng qua là, rốt cuộc Tả Tiểu Đa là bị thương nhẹ hay là bị trọng thương, thì vẫn chưa biết được.

“Có nắm chắc không?” Quân đoàn trưởng Dư Mãnh hỏi.

“Không có tí nắm chắc nào.” Lôi Cửu Tiêu thở dài, nói: “Ta đã truyền tin tức ra, để cho tất cả cao thủ muốn giết Tả Tiểu Đa, cùng tới khu vực thành Cô Trúc chờ đợi... Hơn nữa cũng đã thông báo với sáu quân đoàn lớn đang tạo trận hình vây kín, Tả Tiểu Đa có thể sẽ đột phá phòng tuyến bên này của chúng ta... Để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”

“Năm mươi tử sĩ của chúng ta tự bạo, cũng không giết được Tả Tiểu Đa, cũng chỉ dựa vào những lực lượng rải rác mà các gia tộc phái tới, càng không thể giữ chân được Tả Tiểu Đa, bây giờ... Hi vọng lớn nhất, đều phải ký gửi ở trên người của sáu quân đoàn lớn rồi.”

Lôi Cửu Tiêu thở dài thườn thượt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mất mát và uể oải.

Đây là chiến công lớn nhất, kiểu gì cũng không có phần của hắn rồi.

“Không thể sao? Tả Tiểu Đa kia, giỏi tới vậy cơ à?” Dư Mãnh không thể nào tin được.

“Đợi xem đi.” Lôi Cửu Tiêu nói: “Chỉ cần Tả Tiểu Đa dám xuất hiện lần nữa ở trong vòng vây của chúng ta, thì đột phá núi Cô Trúc này là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không bị cản trở!”

Hắn quay đầu nhìn Dư Mãnh, nói: “Mặc dù nói như vậy thì sẽ quá đả kích sĩ khí của phe ta... Nhưng mà, Dư tướng quân, nếu Tả Tiểu Đa lại xuất hiện lần nữa. Dư tướng quân ngươi vẫn nên đứng xa một chút để chỉ huy... Nếu là bị Tả Tiểu Đa giết chết trong lúc hắn phá vòng vây, thì quân đoàn của chúng ta mới thật sự bị thiệt lớn!”

Dư Mãnh hít một hơi, nghẹn tới mặt đỏ bừng, nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi trầm giọng nói: “Được, ta nghe theo ngươi hết.”

“Đừng có mà không phục.”

Lôi Cửu Tiêu vỗ vai Dư Mãnh: “Đối phó một thiên tài tuyệt thế như vậy, cho dù có phải cẩn thận tới mức nào đi chăng nữa, cũng là nên làm. Loại người này, là thiên mệnh chi tử do ông trời chọn sẵn rồi, cho dù là ngã xuống, hay là chết non giữa chừng, cũng sẽ không phải loại chết mà không kéo theo cái gì.”

“Càng là thiên tài, lúc chết thì càng cần nhiều người chôn cùng. Không chỉ là loại chôn cùng trong lúc đuổi giết thiên tài, còn có cả sự trả thù sau khi thiên tài chết nữa... Tất cả đều rất chấn động và tàn khốc.”

Lôi Cửu Tiêu cười khổ, nói: “Dựa vào đâu mà Tả Tiểu Đa hắn lại được đề tên là người đứng đầu trong Nhân Tình Lệnh? Đây chính là cái làm chúng ta phải trả cái giá đắt nhất đó! Lúc trước Tả Tiểu Đa không có thanh danh, nhưng khi tên của hắn vừa xuất hiện ở trên bảng Nhân Tình Lệnh thì lướt luôn qua những người khác, trở thành người đứng đầu! Nguyên nhân trong này, hình dung miêu tả bằng cách thẳng thắn nhất thì là... Càng nghĩ càng thấy sợ!”

“Lần mai phục này của chúng ta, mưu kế trùng trùng, tổn thất hết nhân lực, nhưng vẫn không giết chết được Tả Tiểu Đa như ý muốn, thoạt nhìn thì chúng ta không lập được công lớn, càng thấy tiếc nuối hơn, nhưng nếu... Nói từ phương diện khác, thì ta có thể thở phào nhẹ nhõm... Tướng quân nghĩ xem, nếu như Tả Tiểu Đa chết ở trong tay chúng ta thật, Lôi thị gia tộc bọn ta có thể gánh được sự trả thù sau đó hay không…Thì vẫn chưa biết được, nhưng một người nhận được ích lợi khác là tướng quân ngươi, ngươi thì chắc chắn sẽ không gánh được!?”

Lôi Cửu Tiêu cười khổ.

Dư Mãnh kinh ngạc tới nghệt người ra: “Đến cả Lôi thị gia tộc, cũng chưa chắc đã gánh được?! Lôi tướng quân, ngươi... Đang nói đùa đấy à?”

Lôi Cửu Tiêu lắc đầu; “Nói giỡn? Tướng quân thấy ta nói giỡn sao bao giờ chưa? Ta nói không có nắm chắc, thì thật sự là không có nắm chắc, thậm chí, Lôi gia chúng ta coi như là gánh vác được, cũng nhất định phải bỏ ra một cái giá khá lớn, một cái giá lớn đủ để cho toàn cả gia tộc thương gân động cốt!”

Hắn trầm ngâm rồi chậm rãi nói: “Đây dù sao cũng là, người đứng đầu Nhân Tình Lệnh!”

Hắn vốn định muốn giải thích một ít về sự dính dáng của họ “Tả” này, nhưng nhìn Dư Mãnh xong, cuối cùng hắn vẫn không nói gì.

Với chức quan, địa vị, tu vi bây giờ của Dư Mãnh, vẫn chưa tới lúc được biết tới cái họ này.

Còn chưa đủ tư cách.

Xét phương diện nào cũng đều không đủ tư cách!

Điểm mấu chốt là, chưa thể xác định được người này có thể tin tưởng hoàn toàn, nhất là... Cái miệng.

Một khi để lọt lời không nên nói ra ngoài, e là sẽ khiến cho rất nhiều người vốn đang muốn tới tham gia săn giết, sợ không dám tới nữa…

Thời gian trôi đi từng chút một.

Đã sắp tới trưa.

Mà Tả Tiểu Đa vẫn không ra ngoài.

Lôi Cửu Tiêu lại không dám thả lỏng đề phòng dù chỉ một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, đã tới giữa trưa, thế là kéo Dư Mãnh lại đi chếch sang một bên tầm năm trăm mét, nhường ra một con đường chắc chắn dùng để xông thẳng lên đỉnh núi.

Hắn nhớ rất rõ ràng về những tài liệu liên quan tới Tả Tiểu Đa.

Bình Luận (0)
Comment