Thượng Kinh.
Tả Tiểu Niệm hùng hổ tới, phá nát nhừ cả vương phủ của Tam hoàng tử, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được tung tích của Quân Trường Không, cũng không biết tên này đi đâu, chỉ cảm thấy bức bối trong lòng!
Chạy trốn nhanh tới vậy à?
Quả thực là tức chết mất.
Ngay sau đó đã bị lão đại của Cửu Trùng Thiên Các đặc biệt triệu kiến.
“Quân Trường Không hiện nay đã bị hoàng thất triệu hồi cấm túc... Bởi vì biến cố lần này dính dáng tới quân đội tác chiến, cũng có chút ít liên quan tới hoàng thất chính phủ... Theo ta thấy, thôi thì xử lý việc này... Độ lượng một chút, thế nào?”
Độ lượng một chút?
Tả Tiểu Niệm mặc dù không cam lòng, nhưng mà Lão đại đã nói, cuối cùng nàng không dám không nghe.
Nhưng nàng vẫn nói: “Nếu như còn có bất kỳ biến động liên quan gì nữa, thì chính là tự tìm chết, ta sẽ giết hết!”
“Không đâu! Ta bảo đảm, nếu còn xảy ra biến cố nữa, thì người thích làm gì thì làm.” Lão đại cười khổ.
Bây giờ Quân Trường Không, thật sự đang bị cấm túc, còn bị hoàng thất đày tới nơi mà ngay cả hắn cũng không biết là nơi nào, muốn lại gây chuyện tiếp, lại ló mặt ra gì gì đó, e là cũng khó.
Nhưng mà lần này hoàng thất cũng coi như là quyết đoán kịp thời.
Tả Tiểu Niệm vô cùng mất hứng trở về khu vực Ngự Thần, triệu tập mọi người lại mở hội với tư cách là chị đại.
“Từ nay trở đi, phải chú ý kỹ phủ đệ của Tam hoàng tử và tất cả tâm phúc, thuộc hạ, họ ngoại của Tam hoàng tử. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, lập tức báo cáo.”
Tả Tiểu Niệm phát mệnh lệnh.
“Khụ khụ... Chị đại...” Có người đứng lên: “Theo dõi hoàng thất... Là chuyện đã nằm ngoài quyền tự chủ của bọn ta, cần phải có...”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tả Tiểu Niệm quét qua, một luồng cảm giác lạnh lẽo lập tức tràn ngập.
“Thứ nhất, ta cũng không nói là theo dõi. Mà là nói... Chú ý. Hiểu chưa? Ai cho các ngươi đi theo dõi đấy? Chú ý nhiều hơn một chút, chẳng nhẽ không thể làm được sao? Thứ hai... Khi ta đang ra lệnh, ai cho phép ngươi nói chuyện?!”
Vung tay lên là tạo ra một luồng băng hàn.
Hai người lập tức hóa thành tượng băng, trợn mắt há hốc mồm bị đông lại ở chỗ này.
“Những người khác có ý kiến gì với việc đi chú ý phủ đệ của hoàng tử không?” Tả Tiểu Niệm thản nhiên nói: “Nếu như có, thì cứ nói hết ra.”
“Không có!” Cả đám đồng thanh đáp.
Bọn họ thi nhau tỏ ra đồng tình liếc hai tên đó một cái, đoán chừng lần này phải bị đóng băng ít nhất là hai ngày, hai người ăn đủ rồi.
Chị cả rõ ràng muốn làm thịt Tam hoàng tử, ngươi lại chui ra phản đối... Không bóng băng ngươi thì bóng băng ai?
Hơn nữa, cái trò chơi chữ này hay thật, bọn ta chẳng qua là hơi chú ý thôi... Ha ha.
“Dạo này công việc bề bộn, các ngươi phải có trách nhiệm với nhiệm vụ đấy.” Tả Tiểu Niệm mặt mày lạnh lùng rời đi.
Mọi người ngầm hiểu.
Ừm, chuyện theo dõi Tam hoàng tử, ta chắc chắn sẽ làm nghiêm túc.
Ta cũng không muốn bị đóng băng…
Tả Tiểu Niệm trở về phòng của mình, lấy điện thoại di động gọi cho Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa lại không bắt máy; nhưng nàng cũng không để ý, dẫu sao thì tình huống kiểu này thật sự là gặp quá nhiều rồi, hễ là có Diệt Không Tháp, một đống tài nguyên tu luyện lớn trong tay, bế quan cả năm cũng không có gì lạ, điện thoại di động dĩ nhiên sẽ không liên lạc được.
Nhắn lại theo lệ thường, sau đó đi bế quan, chuẩn bị đột phá Quy Huyền!
Nhất định phải nhanh hơn!
Nhất định không được để Tiểu Cẩu Đát đuổi kịp!
Điểm mấu chốt cuối cùng này, tuyệt đối không được phá vỡ!
...
Chỗ nào đó ở Thượng Kinh.
Một tin tức nữa lại được truyền đi.
Bên Vu Minh, lại nhận được mật báo, phiên dịch ra theo bí pháp.
“Tai tinh sắp ập tới, có Tử Vi Tinh Đấu bảo vệ, chứng tỏ có cao nhân ở bên, Thiên vương không địch lại được, nếu còn cố làm, Thiên vương cũng toi mạng.” Còn vẽ một đóa mây trắng.
Có thể nhìn ra được, trong từng chữ của tên gian tế này đều đang ám chỉ, mặc kệ thế nào cũng không để Tả Tiểu Đa trở về!
Lòng muốn giết chết Tả Tiểu Đa đã bức thiết tới mức nào!
Thấy bản điện báo bí mật này, mấy vị Thiên vương lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tả Tiểu Đa kia... Thế mà lại có người bảo vệ?
Mà điều quan trọng hơn nằm ở chỗ, Thiên vương không địch lại được. Nói cách khác... Người hiện nay đang bảo vệ Tả Tiểu Đa, lại là một nhân vật lừng lẫy cấp Đại Vu?
Này có phải là hơi khoa trương rồi không?
May mà chưa phái Phi Thiên ra tay, nếu không lần này...
Không được không được,
Chuyện này quá lớn, nhất định phải báo lên! Nếu bên người đối phương có một nhân vật như vậy, nhất định phải có Đại Vu trấn giữ mới được.
Nhưng bây giờ, các Đại Vu cũng đã bế quan...
Ờm, hình như còn có một người vẫn chưa bế quan.
Mấy vị Thiên vương mắt nhìn nhau: “Ngươi đi đi!”
“Không, ngươi đi đi!”
“Ta không đi!”
“Chơi đoán số!”
Mặt mũi mấy gã Thiên Vương đều xanh mét, mặc dù là nơi ở của người phe mình, nhưng chỗ kia... Thật lòng bọn họ không dám đi.
Sau một hồi chơi đoán số đầy kịch liệt, cuối cùng, một vị Thiên vương bị thua. Vẻ mặt hắn như cha mẹ chết: “Xui xẻo quá…”
Thế là vị Thiên Vương này cố lấy hết can đảm tới điện Thiên Hạ Vô Độc.
Đây là chỗ ở của Vô Độc Đại Vu, gần như là nơi người sống chớ tới gần, trong vòng ngàn dặm đến cả một con chuột sống cũng không có, chứ đừng nói là người.
Nếu không có loại chuyện lửa cháy tới mông này, e là gã Thiên Vương này thà xin tới Nhật Nguyệt Quan quyết chiến, cũng không muốn tới nơi này... Mặc dù không có nguy hiểm, nhưng mà quá kinh khủng...
“Đại nhân... Có chuyện quan trọng cần cầu kiến, kính xin...”
Độc trận tản ra một cái lỗ hổng, để vị Thiên vương này đi vào.
“Chuyện gì?”
“Bẩm... Bẩm đại nhân, tình hình bây giờ là... Như vậy, ngươi có thể...” Vị Thiên Vương này nơm nớp lo sợ. Sợ đang nói thì bị phun một luồng khói độc.
“Khặc khặc khặc khặc... Ta đi xem thử, hú hú.”
Vô Độc Đại Vu tỏ ra rất hưng phấn, rất vui mừng với chuyện sắp xảy ra.
Mẹ kiếp, cuối cùng cũng có chuyện cần ta ra tay rồi!
Cuối cùng cũng có chuyện để làm rồi!
Trong khoảng thời gian này quả thực là rảnh tới ê mông luôn rồi...
Lúc trước thí luyện di tích ở dãy núi Tinh Mang không cho ta đi, buổi mít-tinh của lãnh đạo lớn thành Phong Hải cũng không cho ta đi, các Đại Vu tụ hội đám người kia cũng lén gạt ta...
Bây giờ cuối cùng trong Vu Minh xảy ra chuyện, thì lại chủ động tới tìm ta, lúc này còn không lên, thì đợi tới khi nào?
“Hú hú khà khà khà... Ta đi đây!”
Vô Độc Đại Vu vội vàng biến thành một luồng hắc quang, xông thẳng lên trời.
Vị Thiên Vương ở bên ngoài bẩm báo nghệt mặt ra.