Vừa rồi hắn mới chỉ kinh hoàng nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ, lần này nhìn kỹ lại, không chỉ Quan Sơn Hà trước mắt hắn là cao thủ cảnh giới Phi Thiên hàng thật giá thật, mà cha vợ của Quan Sơn Hà cũng có tu vi đáng sợ vô cùng, cho dù không mạnh bằng Quan Sơn Hà, thì e là cũng có tu vi tầm đỉnh Quy Huyền, nhưng mà sắc mặt có vẻ kém, hình như là bị nội thương, còn chưa khôi phục được như cũ.
Không nói Quan Sơn Hà, chỉ lão già này thôi, muốn giết chết hắn e là cũng dễ như trở bàn tay!
Một căn biệt thự, chẳng là cái thá gì khi so với cái mạng nhỏ của hắn cả.
Tiền, là vật ngoài thân không đáng giá nhắc tới.
Hắn mấy năm nay, chỉ dâng nạp cho Tả thiếu để đổi kim tiền thôi cũng đã có không dưới mấy chục tỷ rồi… Bây giờ thứ Phương gia không... thiếu nhất đúng là tiền, cả thành Phong Hải đều là ngân hàng tư nhân của gia!
Muốn gì, thì... Thì trộm cái đó!
Với sự kiên trì đầy nhiệt tình của Phương Nhất Nặc, gia đình Quan Sơn Hà rốt cuộc ở đây, sau đó Phương Nhất Nặc lại bắt đầu thu xếp mở tiệc đón khách, nói tóm lại, hắn chiêu đãi rất xa hoa, tràn đầy thành ý.
Trong lúc uống rượu, Phương Nhất Nặc nói cười nhắc tới: “Chỗ này của chúng ta, chính là trụ sở hậu cần lớn nhất của Tả thiếu… Từ trước đến giờ Tả thiếu cực kỳ để ý tới nơi này; khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì sẽ tới đây thị sát… Còn có đại quản gia, gần như ngày nào cũng… Đây cũng là vì vào dịp tết... Nếu như vào lúc bình thường ấy mà…”
Những lời này, mỗi một câu nói ra, nhìn thì như rất bình thường.
Nhưng mà người thông minh nghe cái là hiểu ngay, Quan Sơn Hà lập tức tập trung tinh thần.
Phương Nhất Nặc là đang cảnh cáo ta, thuận tiện bày ra địa vị của hắn có tầm quan trọng thế nào…
Vì thế hắn càng cẩn thận đối đãi hơn.
Nói tóm lại, khách và chủ đều thấy vui, bầu không khí hòa thuận ấm áp…
…
Khắp nơi vẫn đang bận rộn đón tết, lê la tán dóc; vậy nên Tả Tiểu Đa đã không xuất hiện được khoảng chừng mấy ngày cũng không có mấy ai chú ý.
Chỉ có Lý Thành Long thầm thấy buồn bực trong lòng, Tả Tiểu Đa đi đâu vậy?
Đã mấy ngày không thấy rồi, ngay cả tiền lì xì tết cũng bỏ lỡ!
Chẳng lẽ về quê rồi?
Thế là hắn gọi điện thoại cho Hồ Nhược Vân, và được cho biết mấy ngày trước Tả Tiểu Đa quả thật là có trở về thành Phượng Hoàng, hơn nữa còn ăn một bữa cơm ở nhà Hồ Nhược Vân.
Sau khi biết được tin tức, Lý Thành Long mới yên lòng, xem ra... Quả nhiên bây giờ Tả lão đại không có ở thành Phong Hải, cũng không biết... Hắn có phải là mượn cớ để trốn mừng tuổi không?!
Ừm, với cái tính keo kiệt của người nào đó, đây không phải là chuyện có khả năng lớn nữa, mà là rất có khả năng!
Lý Thành Long buông xuống sự lo lắng, chuyển sang trạng thái dốc lòng tu luyện, lúc trước mới vừa đột phá Ngự Thần, vẫn chưa kịp củng cố cảnh giới cho vững chắc, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, vẫn nên cố gắng nâng cao tu vi thì hơn.
Mà lúc rảnh rỗi không tu luyện, thì thỉnh thoảng chỉ đạo công việc của công ty Tả Soái một chút, xếp một ít việc cho các huynh đệ, còn có tiện thể điều tra chút ít về tình hình chiến tranh, nghiên cứu chút phương hướng v.v…
Ngày này, Lý Thành Long như thường lệ xem tình hình trên internet, hắn theo lệ cũ, vượt tường lửa qua internet bên Vu Minh xem một chút, cả bên Đạo Minh cũng thế…
Nhưng nhưng đúng vào lúc này lại xuất hiện ngoài ý muốn.
Quá trình trèo tường lửa bên Đạo Minh vẫn dễ như ngày thường, nhưng mà websites bên Vu Minh hắn tìm đủ mọi cách vẫn không mở ra được.
Hơi tra xét xung quanh, thì phát hiện hóa ra là gặp tấn công gì đó, cả Server đều sập, bây giờ, còn đang sửa gấp…
Lý Thành Long cũng chẳng để ý gì tới lần sập này, dẫu sao thì loại chuyện mạng bị sập thế này là rất bình thường.
“Tu luyện! Tu luyện!”
Lý Thành Long vào cung điện của bản thân, mà giờ khắc này, Hạng Băng cũng đang ở bên trong luyện công, thế là Lý Thành Long đi tới, mặc kệ mọi thứ, luyện xong song tu thần công dài năm mươi sáu ngàn chữ đã, sau đó... Hiển nhiên là hai người mệt nằm ườn ra như đống bùn, ngủ một giấc ngon lành.
Sau đó mới bắt đầu tu luyện về đúng mặt ý nghĩa bình thường…
…
Bên kia, Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi bắt tay hợp lực với nhau, sau bốn ngày đánh ác chiến với con yêu thú đã sắp vượt qua trình độ Yêu Vương này, cuối cùng cũng giết chết được nó.
Sau đó bọn họ phát hiện một quặng mỏ đầy Tinh Hồn Ngọc trong động phủ của yêu thú; theo lý thì những quặng Tinh Hồn Ngọc này đã xem như là một khoản tiền tương đối khả quan rồi, nhưng sau khi hai người bọn họ đào hết cả quặng mỏ thì ngoài ý muốn khai quật ra được một động phủ của đại năng Thượng Cổ...
Hai người vui mừng quá đỗi, sóng vai cùng vào, muốn tìm tòi đến cùng.
…
Lý Trường Minh trên đường trở về cũng gặp kỳ ngộ, trong quá trình đó hắn chẳng khác gì vai chính trong tiểu thuyết…
Hắn trên đường trở về đụng phải cuộc đại chiến của mấy con yêu thú cấp vương, lòng tò mò trỗi dậy, lẻn vào xem.
Sau đó nhìn thấy sáu con yêu thú cấp vương liều mạng đánh nhau, đánh tới long trời lở đất, lại không biết nguyên nhân đánh nhau là gì, cuối cùng sau trận hỗn chiến, bọn chúng đánh sập luôn một dãy núi, đột nhiên có một vầng sáng lấp lóe hiện ra…
Mà sáu con yêu thú kia, mặc dù bởi vì đánh một cuộc sống mái với nhau, chiến lực bị giảm đi, nhưng cũng không bị vết thương trí mạng nào, căn cơ còn đó, nhưng bị vầng sáng kia chiếu vào, rồi sau một đợt rung chuyển, thi nhau ngã ra đất, ngủ thiếp đi…
Lý Trường Minh vì để cho an toàn, nên hắn đứng cách nơi đám thú sống mái với nhau khá xa, cách khoảng chừng mấy ngàn mét, nhưng cho dù là thế, hắn vẫn chịu tác động của vầng sáng đó, nhưng hắn có Đại Mộng Thần Công trong người, hơi có kháng tính với nó, cuối cùng miễn cưỡng chống đỡ được, không bị ngủ say.
Sau đó hắn vận công mấy lần, chống đỡ bằng toàn lực, chạy qua nhìn chỗ phát ra vầng sáng, thì phát hiện thứ phát ra vầng sáng rõ ràng là một quả lục lạc nho nhỏ…
Trong nháy mắt khi Lý Trường Minh nhìn quả lục lạc đó, hắn cảm giác thấy thần phách dao động, sao hắn có thể không biết đây là bảo vật hiếm có chứ, hơn nữa nó còn khá hợp với Đại Mộng Thần Công của hắn, hắn không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng cất đi.
Lại nhìn sáu con yêu thú cấp vương này, vẫn lăn ra ngủ như chết…
Đương nhiên là phải vung kiếm chém rồi…
Giàu to!