Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1764 - Chương 1762: Cơ Duyên Của Từng Người

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1762: Cơ duyên của từng người

Sắc mặt hắn tốt dần lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

“Mượn luôn cơ hội này tu luyện một chút, đợi đến khi đột phá Ngự Thần rồi lại đi, tỉ lệ sống sót mới có thể nhiều hơn được một chút...”

Tả Tiểu Đa cảm nhận sâu sắc được thực lực của bản thân còn chưa đủ.

“Nếu như bây giờ có thể đột phá Phi Thiên thì tốt biết bao... Cũng không biết đám người Niệm Niệm mèo, có biết ta gặp phải chuyện này ở đây hay không... Haizzz, may người lão già đó tìm là ta, mà không phải Niệm Niệm mèo, không thì, Niệm Niệm mèo chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm...”

Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn.

“Niệm Niệm mèo cũng không có Diệt Không Tháp...”

“Đây mới thực sự là chiến đấu về đúng mặt ý nghĩa, so với những gì trải qua của lần này, trận chiến lần trước, căn bản chỉ là trò mèo, quả thực phải gọi bằng cụ.”

Tả Tiểu Đa không suy nghĩ lung tung nữa, rất nhanh đã tiến vào trong trạng thái tu luyện bỏ qua hết thảy sự vật, sự việc...

...

Ngay lúc Tả Tiểu Đa bị Lệ Trường Thiên mang đi...

Bên phía thành Phong Hải, Phương Nhất Nặc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, luôn ngồi ì một chỗ ở trong phòng đấu giá, tự mình coi bói bằng bài tú-lơ-khơ cho mình.

Phương Nhất Nặc già rồi mà chưa có vợ, vì hắn sợ sẽ làm liên lụy tới tính mạng của hắn, nên đời này hắn không cưới một bà vợ nào.

Cho nên cái hàng này cũng chẳng cần ăn tết, hơn nữa với thân phận của hắn, cũng không thích hợp tới nhà người khác ăn tết, cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

“Ai ya, toàn Bích với Tép... Này, có hơi không may mắn nè...”

Phương Nhất Nặc làm bộ làm tịch coi bói cho mình, trên thực tế trong lòng cũng chẳng tin, chủ yếu là giết thời gian, chơi thôi.

Bỗng nhiên, một chiếc xe dã ngoại lớn dừng ở cửa.

Một luồng khí thế khổng lồ làm cho Phương Nhất Nặc trong lòng hoảng sợ ngẩng đầu lên: Đừng nói là... Tới tìm ta nhé?

Sau đó, có một người đàn ông trung niên, một cô gái xinh đẹp, còn có hai cặp người già, hai đứa bé từ trong xe đi ra.

Nhìn bảng hiệu “Phòng đấu giá Bảo Đa Đa”, người đàn ông trung niên thấy kinh ngạc đứng một hồi, rồi hơi sửa sang lại quần áo, mới đi vào.

Nhân viên trực sau khi gặng hỏi một phen, mới đưa người vào trong gặp Phương Nhất Nặc.

“Là Phương huynh đúng không?” Người đàn ông trung niên ôm quyền, thái độ rất kính cẩn.

Lưng Phương Nhất Nặc ướt sũng luôn.

Hắn thấy sởn cả da gà, khí tức của người đứng trước mặt khủng bố như thế... Bây giờ ta đã sắp lên Quy Huyền rồi, mà khi đối mặt với người này, lại bị áp chế triệt để luôn, chẳng nhẽ đối phương chính là tu giả cảnh giới Phi Thiên?

Gì vậy nè?

Đại lão trình độ Phi Thiên đổ lên, tìm ta là có chuyện gì?

Để mắt tới ta quá hay gì?!

“Xin hỏi ngài là?” Phương Nhất Nặc tỏ ra bình tĩnh.

“Tại hạ Quan Sơn Hà. Phụng lệnh của Tả thiếu, đến đây tìm Phương huynh báo cáo.”

Người đàn ông trung niên lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Phương Nhất Nặc: “Mời Phương huynh xem.”

Trong nháy mắt Phương Nhất Nặc hết sức chăm chú, tập trung đề phòng, tu vi toàn thân, một tia khí cơ đã tập trung vào cửa sổ, phía sau cửa sổ có một ngõ hẻm, trong ngõ hẻm có tám ngã rẽ, trong ngã rẽ nào cũng có cửa ngầm, chỉ cần quẹo vào, quanh quanh vòng vòng vài cái, là hắn có thể lặng lẽ đi vào đường hầm chạy trốn do chính hắn đào trong khoảng thời gian này, chạy nhanh, sống sót...

Sau đó hắn mới ngưng khí vào trong tay, duỗi tay nhận lấy phong thư.

Nhưng vừa mở bức thư ra nhìn, thì hắn lập tức thở phào.

Chỉ thấy trên đó viết: “A Nặc Nặc, tìm cho ngươi một trợ thủ kiêm luôn hộ vệ đấy nhé. Đa Đa Đa Đa Đa.”

Phần ký tên thì là một thanh tiểu đao có hình thù kỳ quái.

Sau khi vẽ xong thanh tiểu đao này, hình như không cẩn thận quệt một cái, làm cho thanh đao này trông có hơi mờ.

Phương Nhất Nặc đọc thư xong, hoàn toàn yên lòng, cười to ha ha: “Thì ra là Quan huynh, Quan huynh đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa, tiểu đệ... Ha ha, ta cẩn thận quen rồi, ha ha ha...”

Quan Sơn Hà cười khổ.

Ban nãy ngươi đã suýt thì nhảy cửa sổ chạy, tưởng ta không biết thật đấy à?

Nhưng câu này hiển nhiên là không thể nói ra, Quan Sơn Hà hiểu rất rõ về tình hình của bản thân, từ giờ trở đi, tính mạng cả nhà hắn, đã bị buộc vào người tên mập mạp này là chuyện không cần nghi ngờ gì nữa rồi..

Tả Tiểu Đa chưa yên tâm về hắn, cho nên mới phái hắn tới bên cái tên cẩn thận, sợ chết, hèn mọn tới cực điểm này.

Thay vì nói là khảo sát, nói là giám sát thì đúng hơn.

Nói đơn giản dễ hiểu hơn nữa, thì là thử việc, còn đang trong thời gian thực tập.

Sau này có thể ở lại làm việc lâu dài hay không thì còn cần xem biểu hiện của hắn sau đó, rồi bàn sau.

“Vậy Quan mỗ sau này phải dựa vào Phương huynh rồi.” Quan Sơn Hà lại tỏ ra nhún nhường cung kính nói.

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Phương Nhất Nặc vui như mở cờ trong bụng, không nghĩ tới hắn vậy mà cũng có một vị cao thủ cấp bậc Phi Thiên làm hộ vệ?

Đẳng cấp đãi ngộ này thoáng cái đã tăng vút lên rồi, niềm hạnh phúc này... Thật sự là niềm hạnh phúc tới đột ngột quá!

“Mấy vị này là người nhà của Quan huynh sao?”

“Ừ, đúng vậy, đây là cha mẹ ta, đây là cha vợ, mẹ vợ của ta, đây là vợ ta, còn đây là con của ta…” Quan Sơn Hà giới thiệu một lượt rồi mỉm cười nói: “Quan mỗ chuyển nhà tới thành Phong Hải, sau này, xin nương nhờ dưới trướng của Phương huynh.”

Phương Nhất Nặc càng mặt mày hớn hở hơn: “Quan huynh ngươi khách sáo quá, không thành vấn đề không thành vấn đề! Quan huynh, không biết ngươi có yêu cầu gì về chỗ dừng chân không? Ừm, nếu không thì thế này, ở gần căn biệt thự ta đang ở, còn có hai căn biệt thự trống, nơi ở cũng coi như rộng rãi, không thì Quan huynh ngươi ở đó đi, nếu ngày sau có chỗ ở khác hợp ý hơn, thì lại sắp xếp sau.”

“Như vậy có quấy rầy Phương huynh quá không?”

“Không quấy rầy, không quấy rầy, nếu như Quan huynh không có ý kiến gì, vậy thì nghe ta!”

Phương Nhất Nặc tỏ ra rất nhiệt tình.

Ngày đó khi hắn mua biệt thự, một hơi mua luôn mười căn, tất cả đều đã trang hoàng xong xuôi hết rồi, lúc đầu còn thay phiên ở mỗi ngày, cố đảm bảo an toàn cho bản thân hết mức có thể, hôm nay Quan Sơn Hà tới, hộ vệ cảnh giới Phi Thiên đó, an toàn được bảo đảm rồi, hiển nhiên là phải thu xếp cho hắn ở càng gần mình càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment