Tả Tiểu Đa tung một kiếm mạnh mẽ, đã phá hủy đan điền dưới bụng của một gã Quy Huyền khác, cho dù người nọ còn có sức đánh trả thì cũng không tự bạo được nữa rồi, đây cũng là cách tuyệt diệu để ứng đối với thế công đòi tự bạo này.
Không thể không nói, phương pháp ứng đối giờ phút này của Tả Tiểu Đa, tuyệt diệu vô cùng, chẳng những giết chết liên tiếp hai người, mà còn ngăn cản được triệt để được khả năng tự bạo này của hai người bọn họ.
Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Tả Tiểu Đa là, đan điền của người nọ đã hủy, chỉ còn một luồng nguyên khí cuối cùng, không tự bạo được, nhưng hắn vẫn nhân cơ hội này, hai tay ngang nhiên túm lấy Linh Miêu kiếm, lao qua.
Tả Tiểu Đa Đaới chân lại triển khai thân pháp bàng môn tà đạo lần nữa, trong nháy mắt cổ tay hắn run mạnh, thi thể người này đã biến thành thịt vụn đầy trời bay ra ngoài.
Nhưng mà, hiệu quả ràng buộc được tạo ra mà hai vị Quy Huyền trả giá bằng mạng sống này đã xuất hiện —— Lúc này bốn phía Tả Tiểu Đa đã bị năm mươi người vây thành vòng tròn.
Trong lòng Tả Tiểu Đa biết không ổn, trong chớp mắt xông lên trời…
Phía trên núi Cô Trúc, đã ra lệnh: “Bạo!”
Năm mươi người vây thành một vòng tròn lớn đang xông lên, nghe xong ai nấy cũng đều dừng động tác vọt lên trước, cùng nhau chuyển qua —— Tự bạo!
Quả nhiên là không nói không rằng gì, năm mươi người, tập thể tự bạo!
“Ôi mẹ kiếp…”
Tả Tiểu Đa kêu lên một tiếng đau đớn, ngay khoảnh khắc bạch quang chợt lóe lên kia, hắn chợt lắc mình chui vào Diệt Không Tháp, biến mất ở trên không trung.
Ầm!
Rất nhiều đá núi văng tung tóe, hầu như bay ra xa mấy trăm dặm.
Một nửa núi Cô Trúc cũng bị vụ tự bạo kinh hồn này nổ sập.
Một đám mây hình nấm to lớn, dày đặc, cuồn cuộn, phóng lên trời cao…
Vô số quân nhân của Vu Minh hốc mắt rưng rưng, đồng thời giơ tay chào.
Hai người Lôi Cửu Tiêu và quân đoàn trưởng đồng thời phóng người lên, bởi vì ngọn núi dưới chân, đã bị nổ sập.
Trong mắt hai người cũng rưng rưng, hốc mắt đỏ bừng.
Năm mươi người anh em, tất cả đều biến thành một tiếng nổ vang trời trong nháy mắt!
“Tả Tiểu Đa... Đã chết rồi sao?” Quân đoàn trưởng cực kỳ phẫn nộ.
“E là vẫn chưa chết đâu.”
Lôi Cửu Tiêu thở dài nói: “Hai vị đỉnh Quy Huyền này, mặc dù bám lấy Tả Tiểu Đa thành công, tranh thủ được cơ hội cho chúng ta, nhưng lại không làm Tả Tiểu Đa lộ ra sơ hở thật, ngoài kiếm pháp tuyệt diệu, khả năng ứng biến thần tốc của Tả Tiểu Đa, thì cái chính là... Lưỡi kiếm trong tay Tả Tiểu Đa kia, quả nhiên là hãn thế thần phong, sắc nhọn vô cùng, ngay cả găng tay sợi Thiên Vu Đồng ta cho kia, cũng không vây khốn được kiếm của Tả Tiểu Đa, đây quả thực là... Một sách lược sai lầm lớn!”
“Nhưng mà, Tả Tiểu Đa chắc chắn cũng không chịu nổi.”
“Cho dù là có loại Diệt Không Tháp gì gì đó, với tình huống trước mắt, chịu vụ nổ mạnh như vậy trong khoảng cách gần nhất, sẽ rất khó chịu đựng được.”
Lôi Cửu Tiêu lập tức ra lệnh.
“Mọi người cảm ứng nơi tự bạo của các huynh đệ bằng Sinh Minh Lực Trường, trong phạm vi khu vực hai ngàn mét là được!”
“Rõ!”
Khoảnh khắc năm mươi huynh đệ vứt bỏ tính mạng của mình vì chính nghĩa, không có ai ở trong thời khắc này vẫn còn giữ lực lượng căn nguyên sinh mệnh của mình, rất nhiều võ sĩ Vu Minh, đều đỏ mắt khóc, sử dụng sức mạnh căn nguyên sinh mệnh của mình ở mức tối đa.
Căn nguyên sinh mệnh của bản thân liên tiếp với căn nguyên sinh mệnh của anh em ở bên, kết nối với nhau, không ngừng kết nối, tạo thành một thiên la địa võng khổng lồ, giăng khắp tứ phương, không nơi nào là không có!
Lôi Cửu Tiêu nhìn chăm chú vào đợt tìm kiếm này, mặt mũi cũng dần tái nhợt, thở dài.
Lần này bản thân đã bỏ ra bao công sức, muốn giải quyết một lần là xong, thế mà còn không nổ chết được Tả Tiểu Đa.
Mà đánh tới giờ phút này, thực lực cốt lõi trong quân đoàn của hắn đã dùng hết rồi, không còn đủ khả năng để ngăn cản Tả Tiểu Đa nữa.
Ít nhất ít nhất, đã không còn khả năng lại tổ chức thêm một thế trận tự bạo có quy mô và sức mạnh như vậy...
Đội cảm tử, chung quy thì cũng là số ít, có thể tạo ra được đội ngũ này, đã là quá nhiều...
Tả Tiểu Đa vừa lăn lông lốc ngã vào Diệt Không Tháp, chợt ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đây chắc chắn là tình trạng trọng thương nặng nhất từ lúc nhập đạo tu hành tới nay của hắn.
“Thật là... Quá...”
Tả Tiểu Đa sắc mặt tái nhợt thở dài, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại sự xúc động muốn mắng chửi người, lẩm bẩm nói: “Quá oanh liệt! Một màn tự bạo kinh thiên, thật khiến người ta trầm trồ!”
Những võ giả Vu Minh này, chiến đấu với hắn bằng phương thức oanh liệt như vậy, làm cho Tả Tiểu Đa tràn đầy kính nể.
Gặp kẻ địch như thế, thế nào thì cũng không mắng được.
Mắng những chiến sĩ dũng cảm như vậy, căn bản là đang tự sỉ nhục chính mình!
Lần này, may bản thân trốn nhanh, hơn nữa còn bởi vì thấy tình thế không ổn, không có cố nán lại để thử lấy nhẫn của hai vị võ giả Quy Huyền... Chỉ cần bản thân hắn có chút ít lòng tham thôi... Thì năm mươi người tự bạo, cho dù hắn có Diệt Không Tháp, cũng có thể sẽ toi đời!
Đây chính là vụ tự bạo sinh mệnh linh hồn cực hạn của tận năm mươi cao thủ có tu vi trên Ngự Thần đó!
“Quá độc ác!”
“Không phải chỉ có Tinh Hồn mới có anh hùng, cũng càng không phải chỉ có Tinh Hồn mới có chiến sĩ dũng cảm! Kẻ địch như vậy, quả thực là... Đáng giá tôn kính!”
Tả Tiểu Đa thầm cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng, từ chiến dịch tự bản thân trải qua này, hắn cũng càng cảm nhận được áp lực to lớn mà tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan phải chịu.
Bởi vì, bản thân hắn mới chỉ đối mặt với một quân đoàn cấp hai, chỉ thế thôi!
Đấy còn chưa phải là quân đoàn cấp một hàng năm tác chiến ở Nhật Nguyệt Quan!
Một quân đoàn cấp hai, đã có thể làm được tới mức này, sao mà Tả Tiểu Đa không thấy chấn động cho được?!
Cảm nhận được sự đau đớn như mãnh liệt như dời sông lấp biển trong nội tạng, Tả Tiểu Đa vội vàng lấy thuốc trị thương ra, nuốt vào, sau đó uống liên tục hai chai Hồi Linh Thủy, rồi bắt đầu tu luyện chữa thương bằng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm. Ăn thêm vài miếng trái cây thiên tài địa bảo vào trong bụng.