Cùng với khi nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm vang lên ở trên bầu trời, hình như có một ảo ảnh hiện lên, trông rất hư ảo, rất không chân thật, nhưng lại rõ nét, chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng mà, một màn này lại lọt hết vào đôi mắt của Lôi Cửu Tiêu ở cách đó không xa, trong nháy mắt hắn trợn mắt há hốc mồm, sững sờ ở ngay tại chỗ.
“Đó là thần niệm chiếu ảnh, vậy mà lại là thần niệm chiếu ảnh... Tả Tiểu Đa đã đột phá cấp bậc cảnh giới Ngự Thần? Sao hắn có thể là Ngự Thần được!? Sao hắn có thể chỉ là Ngự Thần?”
Thần niệm chiếu ảnh, là một thứ rất hư ảo, chỉ một võ giả có thần niệm đủ mạnh, thì khi đột phá trong tình huống trời và người cảm ứng lẫn nhau mới có thể xuất hiện.
Nhưng mà tình huống như thế, cực ít, cực kỳ hiếm thấy.
Mà với người tu hành bình thường, ít nhất phải tới cảnh giới Ngự Thần mới có thể bắt đầu tiếp xúc thần niệm, thậm chí là điều khiển thần niệm; nhưng đây chỉ là trên mặt lý luận mà thôi, trên thực tế, võ giả Ngự Thần có tám mươi phần trăm trở lên là cũng chẳng biết sức mạnh thần niệm là cái gì.
Thậm chí có một phần võ giả Phi Thiên kha khá, khi đột phá từ đỉnh Phi Thiên lên tới cảnh giới Hợp Đạo, cũng chưa chắc sẽ có thần niệm chiếu ảnh nguyên vẹn được như thần niệm chiếu ảnh của Tả Tiểu Đa xuất hiện.
Thần niệm chiếu ảnh của Tả Tiểu Đa, không những mặt mũi rõ ràng, thậm chí đến cả đầu tóc quần áo giầy, tất cả cũng được hiện ra rất rõ ràng.
Thần niệm chiếu ảnh nguyên vẹn tới trình độ này, cho dù là hiện ra trong lúc Phi Thiên đột phá lên Hợp Đạo, cũng đủ kinh thế hãi tục rồi!
Nhưng đây vẫn chưa phải là nguyên nhân khiến Lôi Cửu Tiêu kinh ngạc chân chính, điều làm hắn thật sự thấy kinh hãi đó là, tu vi hiện giờ của Tả Tiểu Đa mới vừa đột phá tới —— Ngự Thần?!
Đây chẳng phải là nói lúc trước Tả Tiểu Đa chỉ là Đỉnh Hoá Vân thôi sao?!
Với thân xác chỉ có tu vi đỉnh Hoá Vân, trong chớp mắt đã giết hết tu giả đỉnh Quy Huyền, làm cho hai tu sĩ Quy Huyền phải liên thủ với nhau, đến cả tự bạo cũng không làm được, thậm chí ngay cả quấy rối khống chế trước đó cũng không làm được!
Còn có năm mươi người bao vây rồi tự bạo sau đó nữa, hắn chỉ là tu sĩ đỉnh Hoá Vân, thế mà lại có rút lui an toàn, sau một khoảng thời gian ẩn núp ngắn ngủi, trực tiếp đột phá?!
Cái hành vi quần què gì thế này, rốt cuộc Tả Tiểu Đa là yêu nghiệt phương nào?!
Đây... Đây còn là người sao?!
Trong ánh mắt sợ hãi của Lôi Cửu Tiêu, thần niệm chiếu ảnh của Tả Tiểu Đa chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó một luồng thanh khí trên đỉnh đầu, ngang nhiên lao ra, mà lực ra tay của hắn, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên tăng lên mấy lần!
Tư thế vẫn là tư thế cũ, lực công kích vẫn là lực công kích cũ, nhưng thuộc tính của lực lượng lại xảy ra thay đổi về bản chất!
Linh Miêu kiếm lại xuất hiện, ánh kiếm rộng lớn đã biến thành màu xanh ngọc bích, càng thâm thúy thông thấu hơn, ánh kiếm dài trăm mét, trong nháy mắt quét ngang, lại có thêm vài người kêu thảm rồi ngã xuống.
Mà linh khí vốn công kích Tả Tiểu Đa, ở khoảnh khắc Tả Tiểu Đa đột phá, vòng xoáy linh lực được thành, ngay tức khắc tan hết vào trong vòng xoáy linh lực, sau đó bị hấp thụ, lúc bị nhả ra thì tất cả đều đã bị chuyển hóa thành đã kể hết chuyển hóa thành những công kích mạnh không gì sánh nổi của Tả Tiểu Đa.
Mà hơn một trăm người tham dự tiến công lần này, lại cộng thêm ba, bốn mươi người gia nhập thêm lúc sau nữa, ngực của cả đám như bị trúng một đòn nặng, thần niệm đồng thời bị dẫn dắt công kích, đầu đau đớn không chịu nổi, giống như muốn nổ tung, trong phút chốc mặt ai nấy đều vàng như nghệ, tất cả đều bị thương.
Tả Tiểu Đa huýt sáo một cái, Linh Miêu kiếm thỏa thuê tùy ý, kiếm quang dày đặc bắt đầu xuất chiêu!
Thẳng tiến xông lên, dứt khoát như bổ dưa thái rau, trực tiếp xông lên cự ly hai ngàn năm trăm mét.
Mà ở phía sau, chỗ nào cũng đều có phần cơ thể bị cắt vụn!
Người Tả Tiểu Đa giống như hư ảo di chuyển liên tục ở trên không, có vài cường giả bay tới tập kích cũng đều bị hắn vung một kiếm chém rớt.
Lại một tiếng huýt sáo nữa, thân hình cao ngất của Tả Tiểu Đa đứng trên một tảng đá lớn lồi ra ở trên đỉnh núi, trên thân kiếm hắn nắm trong tay, tơ máu tí tách chảy xuôi xuống, nhỏ xuống nền tuyết đọng bên dưới tạo thành một vũng máu nhỏ màu đỏ nhạt.
Tả Tiểu Đa hít sâu, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh, loại hưng phấn khi đột phá kia không xuất hiện như đã đoán trước, cảm xúc hiện giờ, chỉ có bình tĩnh.
Biển thần thức bởi vì đột phá, nên bây giờ đang cuồn cuộn trào dâng, nhanh chóng mở rộng…
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu bơi lội vui vẻ ở bên trong, bọn chúng mượn sóng triều cuồn cuộn dữ dội, bơi về phía trước theo biên giới của biển thần thức, hai tên nhóc kia bơi tới đâu, biển thần thức lại mở rộng tới đó…
Cảm giác lực lượng tán loạn chợt cao chợt thấp ở cả người, linh khí vốn đang cuồng bạo vô cùng, bởi vì sự lột xác bất thình lình của bản chất, thì lại chuyển vào trong kinh mạch, chậm rãi di chuyển, giống như một con sông lớn rộng vô biên vô hạn lại sâu không thấy đáy, luôn bình lặng chảy.
Nhưng chỉ cần Tả Tiểu Đa muốn chỉ cần một ý niệm trong đầu thôi, là có thể khiến cho dòng nước nhìn như thong thả bình lặng kia bộc phát ra lực lượng dữ dội như biển động sóng gầm.
Tả Tiểu Đa đứng trên tảng đá lớn đảo mắt, quay đầu nhìn phương xa, nhìn chăm chú Lôi Cửu Tiêu và Dư Mãnh đứng cách hắn hơn ba ngoài ngàn mét.
Ánh mắt sắc lạnh như đao, trông càng thêm uy nghiêm đáng sợ.
Rõ ràng đứng cách nhau hơn ba ngàn mét, hai người Lôi Cửu Tiêu và Dư Mãnh đều cùng da mặt của mình, giống như bị đột nhiên bị một chiếc kim nung đỏ đâm một cái, đó là một loại đau đớn bắt nguồn từ linh hồn, rất khó chịu được.
“Tả huynh đã đột phá phong tỏa do bọn ta bố trí, thật là lợi hại, hành trình này của Tả huynh, không còn gì liên quan tới bọn ta nữa.”
Lôi Cửu Tiêu cười nhạt, ôm quyền ở phía xa xa, nho nhã lễ độ: “Tại hạ Lôi Cửu Tiêu, chúc Tả huynh lên đường thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.”
Tả Tiểu Đa đứng trên tảng đá lớn, cảm giác được thần niệm của tu sĩ Phi Thiên, Hợp Đạo gần như chiếm hết bầu trời, ánh mắt hắn hơi chuyển, ung dung nói: “Lôi Cửu Tiêu... Tính toán giỏi đấy.”
Ba lần hành động trước của hắn, chắc là bị người này đoán ra được.
Nếu như không phải chiến lực tuyệt đối của bọn họ không đủ, hơn nữa hắn có con át chủ bài Diệt Không Tháp giấu sẵn này, thì sợ là lần này phải toi mạng thật.
Xưa nay Vu Minh luôn hết lòng tin tưởng vào lực lượng mạnh mẽ của bản thân, thế mà cũng có nhân tài dùng trí như vậy, trong đám nhân tài đông đúc, là người cực kỳ không tầm thường.
Tả Tiểu Đa nhìn Lôi Cửu Tiêu, sát ý trên người hắn không tự chủ được hiện ra.
“Tả huynh quá khen.”
Lôi Cửu Tiêu tỏ ra hơi tiếc nuối nói: “Ta tự hỏi lòng mình rằng ta đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn là tốn công vô ích, không giữ Tả huynh lại được.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, giơ tay lên chỉ, nói: “Muốn giữ ta lại không phải quá đơn giản sao, chỉ cần người ra mặt, hạ lệnh cho một, hai người trên đó xuống dưới là được mà!”
Phía trên lập tức truyền tới từng tiếng hừ một.
Hiển nhiên, giờ phút này đã có không ít cao thủ Phi Thiên, Hợp Đạo tụ tập ở trên không.
“Ha ha ha... Các vị tiền bối cũng đừng hừ làm gì, đoạn đường này các ngươi hộ tống ta cũng cực khổ lắm.”
Tả Tiểu Đa cười lớn, nói: “Cảnh tượng này làm cho người phải cảm thán trong lòng, hôm nay ta đã được du ngoạn đỉnh cao nhất của núi Cô Trúc, từ trên cao nhìn xuống, núi sông dài vạn dặm, cảnh tượng như trong tranh, tất cả đều được thu vào đáy mắt, đột nhiên ta thấy có nhã hứng, muốn ngâm một bài thơ.”
Trời cao gió lạnh, nhưng Tả Tiểu Đa cố ý muốn chọc tức người khác, đương nhiên là sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Chút gió lạnh này cũng không là gì đáng nói với hắn.
Lúc trước ta là người ngày nào cũng bị Niệm Niệm mèo đóng thành khối băng đó!
Ta sẽ sợ tí rét lạnh này sao?
Không thể không nói, Tả Tiểu Đa là có hơi kiêu ngạo, hơn nữa còn là cái loại kiêu ngạo “sự kiêu ngạo của ta các ngươi không hiểu”.
Ngày nào ta cũng có thể bị Niệm Niệm mèo đóng thành băng, các ngươi làm được sao?
Vừa nghĩ vậy, hắn càng dương dương đắc ý hơn, hứng làm thơ càng lan tràn.
Kiểu gì cũng đã tới tình cảnh này rồi, sao lại không thể tùy hứng một chút?
Dưới đôi mắt nhìn chăm chú như muốn thét ra lửa của đám người ở đây, Tả Tiểu Đa bày ra cái bộ dáng ti toe thích làm màu làm người ta muốn đập cho ba ngàn sáu trăm trận tới tơi bời, ngâm vang: “Mới tới dãy núi chốn Vu Minh, rồng ngâm hổ rú gió lộng chín tầng trời; trong tay cầm một Thanh Phong kiếm, chân giẫm đỉnh núi cao nhất Vu tộc; lấy một địch vạn không hề sợ, hào khí ngút trời trong lòng ta; tung hoành tám vạn dặm Vu Minh, là công tích đầu của Tả gia!”
Tiếng cắn răng nghiến lợi kẽo kẹt vang lên không ngừng.
Tên nhóc đang làm thơ đó hả?
“Không được! Ta phải xuống đánh đó chết cái thằng chó má này!” Có người trên mây tức tới muốn hộc máu, rên rỉ nói.
“Thôi đi... Nếu xuống được, thì ta xuống từ lâu rồi!”
Một người khác tức tới tím mặt, rất khó chịu nói: “Chưa nghe qua chuyện khoảng thời gian trước Đạo Minh mất đi một vị Thiên Vương là bởi vì thằng ranh con này à? Hơn nữa còn là Hồng Thủy lão tổ tự mình ra tay, ngươi dám làm trái? Làm trái thường quy do Hồng Thủy lão tổ định ra?”
“Ngươi muốn xuống, ta không phản đối. Nhưng mà chuyện Vu Minh chúng ta tự đi vả mặt lão tổ, ta thực sự không dám làm. Ta thà rằng đợi tên nhóc này đột phá tới Phi Thiên, rồi lại tìm hắn quyết chiến!”
“Thì đâu có ai nói gì... Còn không phải là vì cái... Đệt... Tức chết ông đây rồi, ta mới vừa rồi âm thầm quan sát, gan của ta sắp bị tức sưng lên rồi...”
Sắc mặt của một cao thủ Hợp Đạo mặc áo đen trở nên trầm trọng, nói: “Các ngươi chỉ thấy được tên tên nhóc này đê tiện, nhưng không nhìn thấy, thiên phú của tên nhóc này... Tên tên nhóc này, có lẽ thật sự là... thiên tài tuyệt thế trong những thiên tài ưu tú, hơn cả Mặc Nghênh Phong lúc trước!”
“Đương nhiên cũng sẽ nguy hiểm hơn!”
“Tình huống hiện giờ thật sự là khó xử lý, nếu như chiến lực cấp Phi Thiên không ra mặt, thì ở đây không có ai là đối thủ của tên nhóc này cả, quả thực chỉ có trơ mắt nhìn hắn chạy, nghênh ngang rời đi!”
Những lời này nói ra, làm cho tất cả bọn họ đều im lặng không nói gì.
Đây là sự thật.
Bây giờ, cách giữ chân được Tả Tiểu Đa chỉ có hai: Một, quân đội tới phong tỏa, chấp nhận hy sinh tính mạng! Không ngừng tự bạo với đơn vị từng quân đoàn một! Hai, trong hoàn cảnh đặc biệt, điều động người trong Phần Thân Lệnh, tự bạo liên hoàn hoặc là tự bạo cùng lúc, cho đến tới khi giết chết được hắn mới thôi!
Với tình trạng trước mắt, cao thủ cấp bậc Ngự Thần Quy Huyền, đấu một chọi một, hoàn toàn không tạo ra được bất kỳ uy hiếp nào cho hắn nữa rồi!
Trận chiến ban nãy, bọn họ đều nhìn thấy hết, mấy trăm người, sáu Quy Huyền dẫn đội, hơn ba mươi cao thủ Ngự Thần, hơn một trăm cao thủ Anh Biến, lại bị này tên Tả Tiểu Đa giết được sạch trong chớp mắt!
Thậm chí, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có!
Chiến lực như thế, thật sự chỉ mới vừa đột phá Ngự Thần sao?
Vậy thì thật sự không thể tưởng tượng nổi!
“Tình huống này, thôi thì cứ báo lên trước, để các Thiên vương... Suy nghĩ cân nhắc, cuối cùng phải thế nào, có phải phá vỡ quy tắc của Nhân Tình Lệnh hay không…”
Một đám cao thủ Vu Minh rầu thúi ruột.
Nhân Tình Lệnh quả thực là hạn chế không tránh thoát được, nhất là, Tả Tiểu Đa bây giờ đã làm ầm tới mức ai cũng biết.
Mặc dù Vu Minh đã cắt đứt thông tin internet với bên ngoài, nhưng chỉ có thể nói là, những võ giả bình thường và người bình thường là không biết chuyện này, còn lãnh đạo cấp cao... Căn bản là chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện bọn họ bắt được thông tin.
Nhân Tình Lệnh.
Thậm chí bao gồm cả chỗ dựa lớn nhất của Lệ Trường Thiên cũng là Nhân Tình Lệnh.
Nhân Tình Lệnh là Hồng Thủy Đại Vu tạo ra, hơn nữa Hồng Thủy Đại Vu còn là trọng tài của Nhân Tình Lệnh, đã làm trọng tài mấy lần rồi!
Bản thân Hồng Thủy Đại Vu, lại còn là người nắm quyền cao nhất của đại lục Vu Minh!
Đây chính là điểm hạn chế lớn nhất!
Nếu như ở trong Vu Minh, người Vu Minh điều động cao thủ tu vi Phi Thiên đổ lên tới đối phó Tả Tiểu Đa, như vậy, mặc kệ là đại lục Tinh Hồn hay là đại lục Đạo Minh, đều có thể khiến cho Hồng Thủy Đại Vu không đất dung thân.
Phỏng chừng cũng chẳng cần bọn họ buông lời sỉ nhục, chỉ nói bừa vài câu thôi Hồng Thủy Đại Vu cũng đã không chịu nổi.
Quy định là bản thân Hồng Thủy ngươi định ra, đến cả người của các ngươi còn không tuân thủ, thì bọn ta làm thế nào đây?
Bên Đạo Minh nói một câu: Chỗ bọn ta đang yên đang lành, ngươi lại chạy tới đánh chết một vị Thiên vương. Bây giờ đến lượt các ngươi, phải chăng là sắp có một vị Đại Vu đi đời, hay là bản thân ngươi định lấy cái chết tạ tội?
Tinh Hồn nói một câu: Chỗ bọn ta hơi nhúc nhích một tí, ngươi giết chết ba mươi sáu vị Ma Quân của bọn ta, còn đánh cả Ma Tổ đã mấy ngàn năm không xuất hiện. Bây giờ tới lượt các ngươi, ngươi muốn đánh chết bao nhiêu người? Dù sao số lượng ít hơn ba mươi sáu tên tu sĩ Hợp Đạo là không được... Với lại ít nhất thì cũng phải đánh tàn phế một vị Đại Vu chứ nhỉ?
Tình hình ấy, chỉ cần hơi tưởng tượng là có thể tưởng tượng ra được.
Đến lúc đó, cõi lòng của Hồng Thủy Đại Vu hình dung bằng xấu hổ, mất mặt sao mà đủ, tâm lý sụp đổ cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
Rồi sau đó, trong cảm xúc xấu hổ và giận dữ đan xen với nhau, Hồng Thủy Đại Vu, tự vẫn cũng không phải là không có khả năng!
Chỉ nghĩ tới đó thôi, người Vu Minh tuyệt đối không thể phá hư quy tắc của Nhân Tình Lệnh!
Hồng Thủy Đại Vu là trụ cột lớn nhất của Vu Minh, không thể làm mất mặt mũi của hắn được, không thể!
Cho dù có muốn giết, cũng tuyệt đối không được ra tay trong địa giới của Vu Minh, có thể tới bên đại lục Tinh Hồn ám sát, như vậy, còn có thể tìm được các loại lý do để đùn đẩy trách nhiệm, nhưng nếu hắn chết trên đất của Vu Minh...
Vậy thôi đừng nghĩ nữa,
Lúc trước Đạo Minh phái Phi Thiên đối phó Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa vẫn còn chưa chết. Hồng Thủy Đại Vu đã chạy tới đại lục Đạo Minh của người ta, vung hai phát chùy đập chết một vị Thiên Vương!
Hôm nay, vẫn là Tả Tiểu Đa!
Ai dám làm xằng làm bậy?
Động thử vào mà xem?
Điểm này, trong lòng đám cao thủ Vu Minh đều biết, nên có xấu hổ giận dữ tới đâu đi nữa, cũng chỉ có thể mặc cho Tả Tiểu Đa chế giễu, không được nổi giận, không dám có tí hành động mù quáng nào...
Trên đỉnh núi, Tả Tiểu Đa cười dài: “Ha ha ha ha ha...”
Sau đó đột nhiên xoay người, ngã nhào xuống, người hắn lao thẳng xuống, phá vỡ tầng mây giữa không trung, biến mất sau tầng mây, bọn họ đều nghe thấy tiếng ầm vang vang lên không dứt, tiếng đánh nhau vang lên liên tục, Tả Tiểu Đa lao thẳng xuống, tốc độ quả thực là rất nhanh.
Trên bầu trời, một đám cao thủ Phi Thiên, Hợp Đạo không nhịn được chân mày giật liên hồi.
Thật không nên tới mà!
Tới đây để bị khinh bỉ sao?
Nhưng nhìn không thấy tên khốn nạn này bị xé thành mảnh nhỏ, bị đánh tới chết... Luôn thấy không cam lòng!
Ngay sau đó...
Vô số cao thủ ở trên không đột nhiên sững sờ cả người.
Tả Tiểu Đa đâu rồi?
Sao khí tức sinh mệnh của Tả Tiểu Đa lại chợt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không còn sự sống nữa vậy?!
“Hắn nhảy thẳng xuống có thanh thế lớn, hào khí ngút trời, khẳng khái oanh liệt như vậy... Sao tự dưng lại biến mất không thấy? Trốn vào đâu đó rồi đúng không?” Một vị cao thủ Hợp Đạo của Vu Minh hết sức kinh ngạc nhìn người khác.
“... Hình như thế.”
Một người khác đã ê răng không ra lời được nữa rồi.
Tên khốn nạn này giả bộ bày ra cái kiểu không có một ai có thể tranh đua cao thấp với hắn, sau đó nhảy xuống là chuồn...
Đây quả thực là...
...
“.. Ờm.”
“Cái gì mà hào khí ngút trời, y chí mạnh mẽ, anh hùng nơi tuyệt lộ, dáp dấp khí thế sẵn sàng liều mạng đánh một trận... Cũng đều là vì giả vờ? Làm phông nền? Nhưng loại cảm xúc như vậy sao hắn lại biểu đạt ra được, tâm tìm không giống mà…”
“Mịa!” Vô số cao thủ Vu Minh mắng ầm lên ở trên không, nói ra tiếng lòng của tất cả bọn họ giờ phút này!
“Hắn rốt cuộc là cái giống gì vậy...”
Lệ Trường Thiên giờ phút này vẫn đang âm thầm ẩn thân, cũng không lên tiếng, hắn chẳng thấy tức giận gì khi nghe đám cao thủ Vu Minh này mắng cháu ngoại của mình.
Thậm chí, hắn còn hơi có loại cảm giác đám người này thay hắn nói ra lời trong lòng.
Bởi vì trong lòng Lệ Trường Thiên Lệ cũng muốn mắng một câu té tát thô tục như vậy: Mịa! Đây là cái giống gì vậy, cha mẹ kiểu gì mới sinh ra được loại tiện nhân đê tiện tới vậy…!
Không, con gái ta di truyền gen của ta, tuyệt đối không thể thế này, chắc chắn đều tại Tả Trường Trường, đều tại thằng oắt đó di truyền cho thằng bé đoạn gen di truyền không tốt…
...
Ban nãy Tả Tiểu Đa trông rất cuồng vọng, bá đạo không ai bì nổi; nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ.
Đám trên kia tuy sẽ không xuống dưới đánh hắn thật, nhưng chuyện đánh dấu vị trí của hắn thì không cần ai phải nói, bọn họ cũng sẽ làm, e là sẽ nhìn chằm chằm vào hắn!
Nói cách khác, trên đỉnh đầu hắn lúc nào cũng giống như mang theo mấy ngàn cái máy radar đo lường chuẩn xác, luôn luôn định vị được vị trí hiện tại của hắn, sau đó chia sẻ cho đám người ở lân cận, tất cả người của Vu Minh!
Cmn.... Thế này thì chịu sao được?!
Thế nên, sau một màn làm màu hào khí ngút trời ban nãy hắn không nói hai lời lập tức nhảy xuống, tạo ra khí thế dám quyết chiến sinh tử với thanh thế lớn và thêm cả tiếng động…
Sau đó lấy một luồng nguyên khí để bắt chước khí thế của bản thân, rồi lôi theo một tảng đá lớn lăn thẳng xuống núi...
Mà bản thân hắn thì vèo một cái, chui vào trong Diệt Không Tháp.
Ừm ừm ừm, các ngươi đuổi theo đi, đuổi theo đi!
Thế thì ta sẽ được nghỉ ngơi một lúc rồi, màn ra vẻ ban nãy đã làm hao hết dũng khí và lực lượng của ta; đợi sau khi ta tích tụ thêm, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, lại ra chiến tiếp với các ngươi…
Dù gì thì ta cũng mới đột phá Ngự Thần, đang cần thời gian củng cố lại cảnh giới, không chơi với các ngươi nữa!
Một đám cao thủ Hợp Đạo, Phi Thiên trên trời, trong lòng không tin được bèn vọt xuống dưới chân núi, tìm kiếm khắp nơi, thần niệm giăng khắp đất trời tìm kiếm khắp mọi nơi, qua một hồi lâu, cuối cùng bọn họ xác nhận không thấy người thật rồi!
Nhưng mà đám người cho ra kết luận này không khỏi đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Tên nhóc kia đi đâu rồi?”
“Không biết.”
“Chẳng nhẽ tên nhóc này có Hóa Không Thạch ở trên người?” Có người suy đoán.