Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1770 - Chương 1768: Mỹ Nhân Tuyệt Sắc

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1768: Mỹ nhân tuyệt sắc

“Ờ ha!? Có lý!” Ngay lập tức có không ít người dường như chợt hiểu ra, thi nhau nói hùa theo.

Là cao thủ cảnh giới Phi Thiên, cảnh giới Hợp Đạo, bọn họ không chỉ là người tu hành cao giai, mỗi người bọn họ cũng đều là người có kiến thức rộng rãi; có vài thứ, cho dù chưa được nhìn thấy tận mắt, nhưng cũng nghe qua, nói qua.

Loại tình huống hiện giờ này, hình như cũng chỉ có suy đoán trên người Tả Tiểu Đa có loại dị bảo như Hóa Không Thạch mới giải thích được.

“Nếu như trên người tên nhóc kia có Hóa Không Thạch thật, thì con bài chưa lật của tên nhóc này cũng nhiều quá, thế này thì giết thế méo nào được, chúng ta không bị hắn giết ngược lại là may…” Một vị cao thủ cảnh giới Phi Thiên của Vu Minh thầm nói.

Trong giờ phút này, bọn họ ngoài cảm nhận được sự đố kị nhè nhẹ trong câu nói, thì còn nhận thấy được cả một sự hoảng sợ ẩn trong đó.

Những cao thủ có cảnh giới từ Phi Thiên trở lên có mặt ở hiện trường, ai mà không phải được gia tộc coi như thiên tài để bồi dưỡng từ khi còn nhỏ chứ?

Nhưng bây giờ nhìn trang bị của Tả Tiểu Đa, đều cảm thấy tinh thần chán nản, tự ti mặc cảm.

Khi ta lớn bằng vậy, hình như... Cũng không có mấy thứ đồ này!

Thậm chí, bây giờ trình độ của ta đã đạt tới cảnh giới Phi Thiên đổ lên rồi, nhưng những thứ này... Ta vẫn không có!

Nhìn kiếm trong tay người ta mà xem... Thanh kiếm mà bổn mạng thần hồn của ta đã uẩn dưỡng nhiều năm như vậy, nếu như đánh trực diện với thanh kiếm của tên nhóc đó, đoán chừng chỉ trong nháy mắt đã biến thành răng cưa!

“Người bên Kim Lân Đại Vu có tới không?” Có người hỏi.

“Đúng rồi. Bây giờ cũng chỉ có người của Kim Lân đại nhân... Không đúng, đám người Lôi Bạo đại nhân, Tây Hải đại nhân, và Nhiên Chúc đại nhân, những nhân tài tu luyện công pháp đặc thù, cũng có thể kiềm chế được một vài năng lực của Tả Tiểu Đa hiện giờ...”

“Nhưng mà không biết, bọn họ có tới không.”

“Đi thêm ba trăm dặm nữa về phía trước, là địa giới của thành Cô Trúc rồi.”

Trong đó, một gã cao thủ sầu lo nói: “Ta đoán mục tiêu kế tiếp của tên Tả Tiểu Đa kia là vào thành Cô Trúc. Mặc kệ là hắn thu được bao nhiêu tài nguyên trong lúc chiến đấu, nhưng nói tới vật tư tiếp tế, thì vào thành thu thập vẫn là thuận tiện nhất. Chỉ cần vào trong thành, thì hắn không cần phải tự mình đi tìm, cũng không cần lo sợ tính toán, nơi đó dù sao thì cũng là một tòa thành, chúng ta không thể nào bỏ ra cái giá là cả một tòa thành để cắt đứt tiếp tế và nghỉ ngơi của Tả Tiểu Đa được.”

“Đúng thế.”

“Phải xem bọn cấp dưới làm thế nào rồi. Nếu ngươi có ý tưởng hay cách gì, có thể báo cho người phía dưới bất cứ lúc nào, chúng ta chỉ cung cấp một ít tình báo, không tính là chúng ta ra tay.”

“Cái này còn cần ngươi nói... Ta đang nghĩ... Nhưng ngoài việc tự mình ra tay giết chết, thì còn có thể làm gì…”

“Não heo!”

“Ngươi nghĩ ra rồi?”

“...”

“Đi thôi, tới thành Cô Trúc, Tả Tiểu Đa đi từ lâu rồi!”

“Lỡ đâu hắn chưa tới thì sao?”

“Ngươi... Cái tên cãi chày cãi cối nhà ngươi, ngoài biết gàn cổ ra cãi, thì ngươi còn biết làm gì??”

“Lỡ đâu hắn không tới thật thì sao?”

“Không tới thì chẳng nhẽ ở lại đây dưỡng lão à? Cãi lắm thế không biết, súc vật thật!”

“Ngươi nói ai đấy?!”

“...”

“Ngươi đứng lại đấy, ngươi phải nói cho rõ ràng, ngươi nói ai là tên cãi chày cãi cối? Ai cãi chày cãi cối?”

“...”

“Ngươi đứng lại đó! Ngươi nói rõ ràng đi... Sao ta lại là tên cãi chày cãi cối hả?”

“...”

Một đám đông bay vù vù về phía thành Cô Trúc.

Trong lúc đó vẫn còn xen lẫn tiếng cãi lộn của một vị lắm mồm hay cãi không chịu từ bỏ nào đó, đi tận mấy trăm dặm rồi mà vẫn không chịu thôi: “... Làm sao lại là lắm mồm hay cãi? Ta hay cãi chỗ nào? Ngươi cmn đừng giả chết... Ngươi nói đê,... Cãi chày cãi cối thì sao nào? Ăn cơm của nhà ngươi à…”

Trên bầu trời, một đóa áng mây như có như không đung đưa qua đung đưa lại, trông buồn cười cực kỳ.

Lúc trước nhiều người tụ tập ở chỗ này như vậy, vẫn không có ai phát hiện ra trên đỉnh đầu còn có cái tên của nợ này.

Hơn nữa còn đã chứng minh cho câu nói kia, núi cao còn có núi cao hơn!

Lệ Trường Thiên.

Lúc này ông ngoại đại nhân đương nhiên là không đi, cáo già như hắn sao lại không nhìn ra được người có thể uy hiếp tới cháu ngoại mình là những người đó chứ, mà đi theo một đoạn đường dài như vậy, sau khi trải qua mấy lần biến mất không tài nào giải thích được của Tả Tiểu Đa, Lệ Trường Thiên đã hiểu được từ sớm, cái đứa khốn nạn này không hề rời đi!

Chỉ tạm thời ẩn nấp đi mà thôi!

Mặc dù cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không rõ tên nhóc kia rốt cuộc đã dùng cách gì, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới kết luận đối phương vẫn còn chưa đi này…

Đúng như dự đoán... Cứ như vậy chờ tới khi trời tối, trên bầu trời đã có rất nhiều người bay đi vù vù, tất cả đều đã chạy tới thành Cô Trúc.

Sắc trời đã đen hoàn toàn.

Núi Cô Trúc đã nửa tàn, trên cả ngọn núi ngoài tiếng than thở và nghẹn ngào loáng thoáng của một ít chiến sĩ Vu Minh, và cả tiếng số hiệu liên tiếp vang lên... Thì đã không còn âm thanh gì khác nữa.

Sau đó, ở chỗ gần chân chân núi.

Khí tức của Tả Tiểu Đa lại xuất hiện trong trạng thái như có như không, nhưng rồi lại rất thật.

Chút khí tức này mặc dù rất nhỏ, gần như không tra được, nhưng với Lệ Trường Thiên đang hết sức chăm chú, luôn cẩn thận phân biệt, tìm tòi dấu vết của Tả Tiểu Đa thì đã là đủ rồi.

Tên nhóc này, không biết lại dùng biện pháp gì che giấu được dấu vết khí thức của bản thân trên khoảng chín mươi chín phần trăm, còn thay đổi dung mạo và trang phục, mỗi nơi cải trang một kiểu, chỗ này thế này, chỗ kia thế kia.

Đây là kết luận được cho ra sau khi thần thức của Lệ Trường Thiên thâm nhập tới xem qua…

“Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ...”

Sau khi ông lão liếc một cái, thì hắn ở trên không ngay tức khắc hứng gió ho sặc sụa, ho không ngừng, ho tới muốn rớt nước mắt.

“Tên nhóc này... Thật cmn quá... Quá tài tình...”

Bởi vì ánh vào thần thức dò xét của ông lão, rõ ràng là một vị mỹ nhân tuyệt sắc!

Người đẹp chợt xuất hiện đó, vóc người cao gầy, cao tầm một mét bảy lăm, bảy sáu gì đó, mày lá liễu, miệng anh đào, mặt trái xoan, da thịt trắng nõn, hồng hào mịn màng, đôi môi đỏ thắm, đôi mày đen, quả thực là đẹp tới khó tả.

Bình Luận (0)
Comment