Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1771 - Chương 1769: Mỹ Nhân Kế, Đại Năng Miêu!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1769: Mỹ nhân kế, Đại Năng Miêu!

Mắt long lanh như làn nước mùa thu, dáng người mảnh khảnh lả lướt như cành liễu trong gió, bộ ngực đầy đặn cao ngất lấp ló trong áo như như ngọn núi giấu trong tầng mây, vòng eo thon gọn nhỏ nhắn, còn có cặp mông đẫy đà mượt mà, cùng với đôi chân thon dài trắng nõn tinh tế, tất cả những đặc điểm đó đều cân đối, hài hòa với nhau, vui tai vui mắt như vậy.

Bộ quần áo trắng kia, như mây như thác nước, trực tiếp phủ xuống mái tóc trên tấm lưng mảnh khảnh yêu kiều, thật sự là quá đẹp, đẹp không sao tả xiết!

Trên đầu giai nhân, cũng không nhiều có trang sức, chỉ có một cây trâm Tử Ngọc rất chi là đơn giản, nhẹ nhàng vấn tóc lên, bộ dáng rất tùy ý, thục nữ Thanh Phong kiếm trong tay, chân đeo đôi ủng thô làm bằng da yêu thú có màu tuyết trắng.

Khi đi đường, mùi thơm đầy thanh nhã bay theo làn gió, càng làm cho người ta thấy tâm thần sảng khoái.

Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp ấy lại không có biểu tình gì, cũng dường như mang theo cả sự lạnh lùng, càng cho người khác một loại cảm giác tách biệt với nhân thế, hàn mai sống một mình…

Mỹ nhân như vậy, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không được khinh nhờn…

Mỹ nhân đó cứ rêu rao như thế, không hề che dấu vết tích của bản thân, đi tới chân thành Cô Trúc.

Cứ ngự không bay đi với dáng vẻ mê người như vậy, dải băng màu tím nhạt, ở phía sau thân thể mềm mại yểu điệu, duỗi ra tung bay tận mấy chục trượng, trông nàng càng giống tiên tử gặp phàm, không nhiễm bụi trần…

Dọc đường đi, vô số cao thủ Vu Minh đang bay nhìn thấy đều ngây dại.

“Đằng trước là ai vậy?”

“Đẹp quá!”

“Khí chất phong tình này… Ực…”

“A, ta say, ta đã say rồi, ta cảm thấy mình đã yêu rồi...”

“Ầm!”

“Ngươi cmn bay thì bay, đụng ta làm gì? Mù à?”

Người bị chửi hai mắt đăm đăm, hoàn toàn không để ý tới mình đang bị chửi, nhìn về hướng kia, dại mặt ra: “Thật là đẹp...”

Vèo...

Phía xa xa có một nhóm người bay lên không trung vội vàng đuổi tới, có khoảng sáu mươi, bảy mươi người.

Từ rất xa đã nhìn thấy được vị mỹ nhân tuyệt sắc xinh đẹp tuyệt trần tới không tả nổi này, thấy một tuyệt sắc xuất hiện trước mắt như vậy, bọn họ đều ôm ấp một ý nghĩ giống nhau, tất cả đều tăng tốc chạy tới như muốn liều mạng.

Nhìn Tả đại mỹ nhân đang từ từ phi hành, dáng vẻ đẹp muôn vàn ở phía trước, về phía trước đang chân thành phi hành dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn, một thanh niên dẫn đầu đã nóng lòng kêu to.

“Cô nương!”

“Xin cô nương dừng bước!”

“Xin cô nương dừng bước, tại hạ Lôi gia Lôi Năng Miêu, hôm nay được nhìn thấy trang dung của cô nương, thật may thay.”

Bộ dáng chàng thanh niên tên là Lôi Năng Miêu không giống bình thường lắm, trông rất anh tuấn đẹp trai, một đôi mắt đào hoa, khi cười híp mắt, trong đôi mắt ấy đều tràn đầy ấm áp, nhưng mà vóc người, thoạt nhìn thì cũng coi như rất thon dài, nhưng nếu đặt chân xuống đất, thì có thể nhìn ngay ra được, dáng người của anh chàng anh không cân đối một cách rất nghiêm trọng: Nửa người trên dài, Nửa người dưới ngắn.

Tính cả người thì cũng cao tầm một mét bảy tám, cũng có thể coi là vóc dáng cao gầy, nhưng người trên cộng thêm cả đầu cũng đã tầm một mét ba rồi, nửa người dưới bắp đùi đến chân, vẫn chưa tới năm mươi centimet, tỷ lệ không cân đối đã tới một trình độ nhất định!

Tả đại mỹ nhân nghe vậy dừng bước.

Hắn đi chậm rãi khoan thai như vậy, mục đích căn bản đúng là để câu kẻ ngốc, nếu không chỉ sợ là cải trang rồi, nhưng một nữ tử một mình vào thành Cô Trúc, e là cũng sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Mà một khi động thủ, bản thân sẽ lòi ngay.

Có thể đi theo các đại gia tộc khác cùng vào, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất... Dĩ nhiên, không thể vội vàng đồng ý, phải rụt rè, phải lạt mềm buộc chặt, phải tỏ ra không muốn nhưng cũng phải chịu…

Thế là đôi mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng lạnh lùng nhìn qua, môi son khẽ mở, nghi ngờ hỏi: “Lôi Năng Miêu? Chẳng nhẽ là... Người của Lôi gia?”

Tiếng nói nhỏ đó quả nhiên trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, giống như suối trong trong núi, kêu róc rách, làm cho người ta vừa nghe, cảm thấy xương đều mềm.

Lôi Năng Miêu như bị hòa tan, âm thanh này cũng dễ nghe quá đi mất hu hu hu…

Tinh thần chấn động, hắn bày ra cái dáng vẻ mà hắn tự cho rất phóng khoáng, bật cười lớn: “Cô nương cũng biết Lôi gia ta... Ha ha... Xin hỏi cô nương họ gì?”

“Ta họ Hứa.” Tả Tiểu Đa lạnh lùng nói: “Xin Lôi công tử cứ tự nhiên, vốn là... Thấy tên của ngươi có hơi đặc biệt, nên muốn dò hỏi kỹ.. Ha ha... Không cần nữa rồi.”

“Sao lại không cần nữa?”

Lôi Năng Miêu trong lòng ngứa ngày khó chịu, một tia sáng âm thầm trong mắt đánh giá vị đại mỹ nhân trước mặt này một lần.

Ai ya, Thân cao này... Một mét bảy sáu? Cân nặng không tới năm mươi kg? Nhiều lắm thì cũng không hơn năm mươi phẩy năm kg, bộ ngực này có khoảng chừng... Chín mươi hai? Eo, hẳn là... Năm mươi chín? Ừm, sáu mươi; mông... Chín mươi ba?

Tỷ lệ người trên và người dưới, áng chừng khoảng năm: tám, tỷ lệ vàng? Thậm chí là nhiều hơn, tám phẩy năm?

Vóc dáng này thật là... Thật là... Thật là... Ực!

Lôi Năng Miêu tự xưng là duyệt qua vô số phụ nữ, liếc mắt nhìn một cái, số đo cơ bản của phụ nữ đã nằm ngay trong đầu, sai số tuyệt đối không vượt qua ba milimet!

Nhưng nhiều năm như vậy tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được cô gái có dáng người hoàn mỹ tới như vậy!

Vẻ ngoài trông hại nước hại dân, nghiêng nước nghiêng thành như vậy...

Thế là một tiếng hút xì xụp rồi lại thêm nuốt nước bọt: “Hứa cô nương, tên của ta ấy mà... Ha ha, tên của ta thật ra thì có một câu chuyện cũ cực kỳ thú vị.”

Tả Tiểu Đa Tả đại mỹ nhân hồn nhiên không để ý tới, quả thực là bắt chước y chang khí tràng lành lạnh của Tả Tiểu Niệm, cưỡi gió bay đi.

Tóc dài bồng bềnh, tay áo lay động theo chiều gió, làn hương thơm tan vào trong gió, dải đai tung bay...

Lôi Năng Miêu đương nhiên là ngự không đi cùng, sóng vai cùng đi, nhìn dung nhan mặt bên đẹp không sao tả xiết của mỹ nhân, hắn thấy tim mình đập loạn thình thịch.

Ta yêu rồi!

Ta thật sự đã biết yêu rồi!

“... Mẹ ta năm đó, cực kỳ thích nuôi động vật, nhà ta từng nuôi vài con gấu trúc, nhưng mà có một con, cơ thể rất yếu, chân ngắn hơn những con gấu trúc khác, giống như là hoàn toàn không có chân ấy... Mẹ ta rất thương nó, thường nói: Gấu trúc à, ngươi không có chân, thế thì còn là gấu trúc nữa sao?”

Bình Luận (0)
Comment