Tả đại mỹ nhân hình như khóe miệng giật giật, hình như thấy buồn cười nhưng nghẹn lại, sau đó tiếp tục cưỡi gió đi về phía trước đầy lạnh lùng.
Lôi Năng Miêu thấy mỹ nhân có phản ứng, lập tức vui như mở cờ trong bụng, thế là lại nói tiếp: “Trùng hợp là, năm ấy ta vừa ra đời, khi vừa chào đời, cha ta nói, sao chân của đứa nhỏ này lại ngắn như vậy?”
“Nhưng mẹ ta lại thích vô cùng, nàng thích ta nhất trong đám anh chị em bọn ta, đại để cũng là vì ta chân ngắn... Còn đặc biệt lấy cho ta cái tên Lôi Năng Miêu này.”
Lôi Năng Miêu cười ha ha: “Mẹ ta mong ta, cả đời có thể giống như gấu trúc không buồn không lo, thế nên, đặt tên ta là Lôi Năng Miêu. Ừm, là vậy đó, ha ha ha... Đây cũng là nguồn gốc của tên ta, cũng hay, rất được ưa chuộng.”
“Vốn dĩ cái tên này, từng mang đến không ít phiền lòng cho ta, làm ta khi còn còn bé rất không thích nó, nhưng lớn rồi, cũng hiểu được tấm lòng của mẹ, cũng thấy cái tên thuận mắt hơn, rồi thích nó.”
“Mẹ ta đặt cho ta cái nhũ danh, gọi là Đại Năng Miêu. Ta cũng không làm phụ lòng cái tên này, đúng là lớn đó, đâu đâu cũng lớn, là cái loại lớn… mà ai cũng phải hâm mộ!”
Lôi Năng Miêu ra vẻ đứa con ngoan.
Nhưng đám hộ vệ Lôi gia đi theo hắn ở phía sau suýt nữa thì phun ra.
Miêu thiếu.
Ngươi đừng chém gió nữa!
Ai mà chẳng biết nhiều năm như vậy ngươi không thích nhất chính là tên của bản thân chứ?
Tháng trước ngươi mới bị đánh một trận bởi vì muốn đổi tên đó.
Suốt nhiều năm như vậy, ai dám nhắc tới ba chữ Lôi Năng Miêu kia ở trước mặt ngươi, chính là lúc ngươi trở mặt nổi khùng và cần ăn đòn, không, cái tên này đã lấy đi không ít mạng người mạng, ba chữ “cần ăn đòn” đâu thể diễn tả hết được!
Hôm nay, ngươi lại bởi vì tán gái, cứ thế nói ngươi thích cái tên này nhất, chúng ta thật sự muốn hỏi một câu: Ngươi nói như vậy, lương tâm của ngươi không đau sao?! Ngươi luyến thắng liên hồi, nói có sách, mách có chứng như vậy, bản thân ngươi có tin không?!
Lại tự xưng là Đại Năng Miêu…
Nhưng mà vị đại mỹ nhân trước mặt này hiển nhiên đồng ý với cách nói này của Lôi Năng Miêu, mặc dù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng gật đầu rồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, hiểu được lòng cha mẹ, Lôi công tử hiếu thuận như thế, vậy thì chắc lệnh đường thấy rất vui với sự hiếu thuận của Lôi công tử.”
Lôi Năng Miêu nháy mắt mấy cái, vành mắt đỏ ngay lập tức, hắn thổn thức, cố kiềm chế lại những giọt nước mắt bi thương, hít sâu, trầm giọng nói: “Mẹ của ta, ta đã ba năm không được... gặp nàng rồi…”
Tả đại mỹ nhân kinh ngạc nói: “Ngại quá, ta không biết nàng đã...”
Ngay lúc Tả Tiểu Đa suýt nữa nói ra hai chữ “qua đời” ——
“Nàng... Đã bế quan suốt một thời gian dài rồi...”
Lôi Năng Miêu điên cuồng nháy mắt, nước mắt gần như phải tràn khỏi mi: “Ta đã... Không được hưởng tình mẹ ba năm nay rồi…”
Ngay tức khắc vẻ mặt biểu tình của Tả đại mỹ nhân biến thành cạn lời, trợn trắng mắt đầy tế nhị.
Mịa, còn tưởng mẹ ngươi...
Hóa ra lại là bế quan...
“Lôi công tử, đừng có nói giỡn như vậy về bậc trưởng bối.” Tả đại mỹ nhân lên tiếng dạy bảo.
Ừm, Tả đại mỹ nữ có cái tính tham lam keo kiệt, nhát gan sợ chết, nhưng chưa mức thấy lợi quên nghĩa, hơn nữa rất coi trọng hai chữ đạo hiếu, bất kỳ hành vi ngỗ nghịch bất hiếu nào, gặp phải hắn, đều không thể thực hiện được, dĩ nhiên, trừ “Ngu hiếu”, “hùa theo”!
“Đúng, đúng, cô nương dạy dỗ rất đúng.”
Lôi Năng Miêu gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, vĩnh viễn nghe lời ngươi.”
“...”
Rõ ràng không muốn tiếp chuyện người nào đó nữa, Tả đại mỹ nhân tiếp tục ngự không bay đi, tốc độ còn tăng lên mấy phần.
“Cô nương muốn tới nơi nào?”
Lôi Năng Miêu nhắm mắt theo đuôi ân cần dò hỏi.
Không đáp.
Tả đại mỹ nhân tiếp tục tỏ ra lạnh lùng, mặt không chút thay đổi phi hành về phía trước, tốc độ càng nhanh.
“Hứa cô nương, sao ngươi lại hành tẩu ở bên ngoài, mặc dù ngươi tài giỏi gan lớn... Nhưng mà, trên giang hồ cũng thật sự không yên ổn, bây giờ Vu Minh chúng ta xuất hiện một đại ma đầu, lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, không chuyện ác nào không làm, phát rồ...”
Không đáp.
Tiếp tục duy trì bộ dáng yên lặng, lạnh lùng.
“Đại ma đầu đó tên là Tả Tiểu Đa, là người Tinh Hồn...”
Lôi Năng Miêu đi theo sau mỹ nhân, nói liên miên cằn nhằn không ngừng nghỉ, giới thiệu, miêu tả, còn thêm cả hình dung từ, lại gán thêm cho Tả Tiểu Đa một loạt hình dung từ về đại ma đầu như tội ác chồng chất, không chuyện ác nào không dám làm, gian dâm cướp bóc v,v… Quan trọng nhất, mấu chốt nhất là hắn còn liên tục nói, cái thằng này là tên sắc ma siêu cấp...
Thấy gái xinh là không đi được, nhất định phải làm ra cái chuyện... Phát rồ, làm người ta giận điên.
Mặc dù Tả đại vãn yên lặng đi về phía trước, nhưng tốc độ chúng quy vẫn chậm lại.
Là bởi vì lửa giận trong lòng cháy bừng lên, hắn sắp không nhịn được nữa, muốn đập tên này thành bãi thịt nát!
Tên khốn này, lại dám chửi bới nói xấu ông đây như vậy!
Con bà nó chứ!
Thế mà còn dám nói hưu nói vượn, lời hắn nói ra đầy nghiêm túc, cứ thật vậy, lòng dạ độc ác, giết người cướp của thì cũng thôi, ông đây dám làm thì sẽ không sợ bị người ta nói, đó đều là hành động chính đáng, phòng vệ chính đáng mà đúng không?
Nhưng ông đây thấy mỹ nữ là không nhấc chân đi được lúc nào, sao mà cứ nhất định đòi làm cái này cái kia, ông đây vẫn còn là đứa bé trai hàng thật giá thật đó!
Chờ ta thoát được hiểm cảnh, nhất định phải rút gân lột da, nghiền xương thành tro tên khốn kiếp nhà ngươi đầu tiên!
Lúc này, phía trước đã có thể nhìn thấy thành Cô Trúc rồi.
Lôi Năng Miêu thấy Tả đại mỹ nữ càng đi càng chậm, thấy mừng rỡ trong lòng, tưởng là mỹ nhân đang sợ.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để lấy lòng sao?
“Hứa cô nương, ngươi xem, ta dẫn theo hộ vệ, nhiều người như vậy, ai trong số họ cũng là cao thủ, hì hì hì... Là cao thủ trong cao thủ, cho dù tên Tả Tiểu Đa đó có hung hăng ngang ngược tới đâu, cũng không dám càn rỡ ở trước mặt ta; ở trước mặt ta, hắn chỉ là một tên oắt con thôi; Hứa cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn đi đâu không, ta có thể hộ tống ngươi đi.”