Ngay sau đó Lôi Năng Miêu bắt đầu nói khoác: “Không dối gạt Hứa cô nương làm gì, Lôi gia bọn ta, vẫn có chút quyền hành ở địa giới Vu Minh này.”
Tả đại mỹ nhân nhẹ nhàng sờ cằm: “Dòng dõi Kinh Thiên Lôi một trong mười hai thế gia cổ xưa, dù ta có kiến thức hạn hẹp tới đâu, thì cũng đã nghe nói qua.”
“Mục đích chuyến này của ta là muốn bắt Tả Tiểu Đa kia về quy án.”
Đầu tiên Lôi Năng Miêu làm màu bằng vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ vẻ chuyện bắt Tả Tiểu Đa chỉ việc rất nhỏ, ngay sau đó lại chuyển thành nịnh nọt, nói: “Thế nên, lộ trình của ta rất tự do. Hứa cô nương, ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi.”
“Vậy... Thì có ổn không?”
Tả đại mỹ nhân chần chờ, đôi mắt sáng lóe lên: “Lôi công tử còn có trách nhiệm nặng nề trên vai, lại thêm gánh nặng là ta đây... E là sẽ làm lỡ chuyện quan trọng của công tử!”
“Không lỡ không lỡ, cô nương huệ chất lan tâm, cực kì thông minh, sao làm lỡ việc được chứ!”
Lôi Năng Miêu vỗ ngực lia lịa, vỗ ngực tới vang lên tiếng bịch bịch: “Yên tâm yên tâm, cứ giao hết cho ta là được! Lôi Năng Miêu ta, tuyệt đối đáng để ngươi gửi gắm bất kỳ chuyện gì!”
Bao gồm cả gửi gắm chuyện chung thân của ngươi!
Lôi Năng Miêu thầm thêm một câu ở trong lòng.
“Tiểu muội cũng không phải là người không biết tốt xấu, xin cảm ơn ý tốt của công tử.. Nhưng bây giờ ta không biết nên báo đáp công tử thế nào... “ Vẻ mặt của Tả đại mỹ nhân tới bây giờ mới coi như hơi dịu xuống.
Lôi Năng Miêu mừng rỡ!
Vậy mà lại xưng là tiểu muội, có hi vọng, có hi vọng!
...
“Khụ khụ.”
“Ấy, cần gì phải báo đáp?”
Lôi Năng Miêu cười sang sảng: “Ta và cô nương vừa gặp đã thành tri kỷ, cái gọi là vừa gặp đã quen, là đang nói tới duyên phận giữa người và người, nhân duyên trời ban.”
“Ha ha, cô nương chịu đồng hành với ta, là niềm vinh hạnh của Lôi Năng Miêu ta mới đúng.”
“Vậy thì xin cảm ơn Lôi công tử.”
“Ai ya, còn gọi Lôi công tử gì nữa, ngươi cứ gọi thẳng ta là Đại Năng Miêu là được. Đại Năng Miêu, ha ha, ta vừa nghe cái tên này là đã thấy thân thiết rồi.”
Lôi Năng Miêu cười đầy thân thiết, còn nháy mắt ra hiệu.
Đại mỹ nhân lập tức phì cười, cười tới run rẩy hết cả người, giống như trăm hoa đua nở, đẹp đẽ vô cùng, ngay sau đó môi anh đào khẽ mở, giòn giã nói: “Đại Năng Miêu!”
“Ơi.”
“Đại Năng Miêu!”
“Ta đây!”
Phía sau, một đám hộ vệ Lôi gia đàng hoàng đi theo sau ngẩng mặt nhìn trời, sự cạn lời trong lòng đã đủ để nhồi đầy cả trời đất của Vu Minh! Bọn họ cảm thấy có vô số câu chửi thề đang bay vèo vèo trong đầu mình, trong chớp mắt bọn họ đã thầm mắng không biết bao nhiêu câu rồi!
Với Lôi Cửu công tử ngươi trước đây, ai dám kêu một tiếng Đại Năng Miêu?
Nếu mà kêu thật, hắn diệt cả nhà cả tộc người ta cũng còn là nhẹ.
Bây giờ, ở giờ này khắc này nơi này, lại đáp lời lanh lảnh cả?!
Ngươi còn có hèn hạ hơn được chút nào nữa không?
Theo những tài liệu mà bọn họ có được, mục tiêu Tả Tiểu Đa của chuyến này này cớ một danh xưng riêng là Tiện Vương, phong cách làm việc đê hèn không có hạn cuối, tiếng lành đồn xa, quá rõ ràng, nhưng so với những chuyện kia của người đó, thì một màn ngày hôm nay của ngươi cũng đủ để tấn chức trở thành một “Tiện Vương” đời mới!
Song bên kia, cuộc đối thoại không có tiết tháo vẫn còn đang tiếp tục.
“Hì hì hì, xin hỏi tên đầy đủ của Hứa cô nương là…”
“Hừ, không nói cho ngươi, khuê danh của nữ nhi sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết được.”
“Hì hì, ta và Hứa cô nương vừa thấy đã... Như quen từ lâu, Lôi Năng Miêu ta xin được biết tên họ của cô nương được chứ?”
“Đã nói là không thể nói cho ngươi biết rồi mà.”
“Hì hì, Đại Năng Miêu rất muốn biết tên họ cô nương mà…”
“Phì... người ta tên là Hứa Đa.”
“Hứa Đa? Hứa Đa, Hứa Đa, là Hứa Đa đó sao?”
“Còn không phải thế sao... Ngươi nói xem vì sao người ta lạ không muốn nói tên ra, còn không phải là vì tên này quá xấu hay sao, làm cho người khác vừa nghe thì đã... Dù sao thì tên này cũng không hay, nhưng đây là tên mẹ ta đặt cho, ta có thể làm gì được chứ, trò đùa ác của người lớn, có thể làm gì được đâu...”
“Rất hay mà, nhiều tài phú, rất xinh đẹp, nhiều phúc khí, nhiều nước...”
“Dù sao cũng không hay.”
“Đại Năng Miêu ta cảm thấy tên này rất hay... Hì hì, Hứa Đa, Hứa Đa...”
“Không được gọi!”
“Hứa Đa... Hì hì, đây rõ ràng là cái tên rất hay, tên hay cực kỳ. Đại Năng Miêu cảm thấy rất hay đó.”
“Hừ! Ta giận...”
“Được rồi được rồi, ta sai rồi...”
“Hừ.”
“Ta sai rồi... Bé Năng Miêu biết lỗi rồi... Đa Đa muội tha thứ cho người ta có được không?”
“Phì... Hừ, không được gọi người ta là Đa Đa muội!”
“Hì hì, vậy ta đây nên gọi ngươi là gì?”
“Gì cũng được.”
“Ta sợ nhất thích gì thì gọi đó đó... Gọi ngươi là Đa muội nha?”
“... Hừ...”
“Đa muội!”
“Hừ...”
“Đa muội…”
“...”
Cười cười nói nói suốt dọc đường, bầu không khí từ lúc ban đầu cách người xa ngàn dặm, chuyển dần dần thành tuyết dần tan, cho đến khi vào thành Cô Trúc, một đám hộ vệ của Lôi thị gia tộc bày ra tư thế bao bọc “bảo vệ thiếu gia, thiếu phu nhân” ở giữa giống như những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng, đưa Tả đại mỹ nhân vào thành Cô Trúc bình an vô sự!
Suốt đoạn đường này, đi vào thật sự rất dễ dàng.
Ma Tổ đại nhân ở trên không trung thấy vậy, trừng lớn mắt, con ngươi như muốn lồi ra.
Ôi trời ạ!
Còn có loại hành vi này nữa á!?
Quả nhiên là... Con trai của Tả Trường Trường, âm mưu quỷ kế dùng mãi không hết mà.
Quả không hổ là đứa trẻ do con gái của ta sinh ra, thông minh trí tuệ giỏi tùy cơ ứng biến, quả thực là tuyệt thế vô song!
Ông già này vừa than thở xem tới đây thôi, vừa lặng lẽ đi theo.
Tên nhóc này vắt óc tìm kế để vào thành Cô Trúc, chắc chắn là phải có mưu đồ...
Lôi Năng Miêu được đi chung với mỹ nhân, trái tim như suýt nữa bị hòa tan, hắn vung tay lên, trực tiếp đặt phòng cao cấp trên tầng cao nhất của khách sạn Cô Trúc hào hoa nhất!
Rất nhiều hộ vệ của Lôi gia, đều khâm phục sát đất thủ đoạn tán gái của Cửu thiếu nhà mình từ sâu trong lòng: Loại thủ đoạn không để ý mặt mũi, không để ý tới phong thái, giả vờ ngớ ngẩn làm nũng này, quả thực trâu bò! Cửu thiếu quả nhiên có thủ đoạn! Rất có kỹ xảo! Nhìn mãi quen mắt! Lần nào cũng đúng!