Tiếng Sa Hồn rất là chậm chạp thong thả, vừa nói, vừa vội vàng sửa sang lại tất cả tài liệu trong đầu, nói rất rõ ràng: “Từ tài liệu Lôi Cửu Tiêu bên kia truyền tới, cùng với thông tin của mấy lần đánh lén, có thể xác định được kia trên tay Tả Tiểu Đa kia có trang bị không gian, rất có khả năng là Diệt Không Tháp của Diệp Trường Thanh…Cao Võ Tiềm Long.”
“Thế nên, khi người của chúng ta tự bạo, hắn trốn vào trong tháp thì sẽ không sao, đây chính là cái trước đó ta nhắc tới, bước cuối cùng của Tả Tiểu Đa kia, đó là đường lui của hắn. Làm sao để xác định được, khi người của Phần Thân Lệnh tự bạo, có thể kiềm chế được Tả Tiểu Đa, không để hắn chạy trốn thoát thân, chính là yếu tố đầu tiên!”
“Nếu như không thể cắt đứt được đường lui này của hắn, sợ rằng chúng ta có nhiều người trong Phần Thân Lệnh hơn nữa, thì cũng chỉ tự dưng làm pháo hoa cho Tả Tiểu Đa nhìn thôi, hy sinh vô ích, không có chút ý nghĩa nào.”
Hắn tăng thêm giọng điệu, nói: “Tất cả mọi người có bảo bối của riêng mình, điểm này, ta không nói nhiều, mọi người đều biết rõ trong lòng, đều có tính toán ánh chừng trong lòng. Nhưng nếu tiếc không lấy ra, hoặc là có người lấy ra, lại có người không lấy, không muốn lấy, thì có thể tạo thành thất bại trong gang tấc. Để cho Tả Tiểu Đa sống sót, sau đó lại làm cho nhiều người khác hy sinh vô ích.”
“Tất cả mọi người đều là nhân tài kiệt xuất của một thế hệ thiếu niên, đạo lý này, chắc chắn đều rõ ràng, đều hiểu được.”
Sa Hồn nói: “Ta nói tới vậy thôi, nếu có chỗ nào nói không ổn, nói khó nghe, thì kính mong mọi người thông cảm.”
Hắn khom người, ngồi xuống.
Tuy hắn ngồi xuống rồi, nhưng mà ngược lại đám người cũng bình tĩnh hơn, toàn trường vắng lặng, một hồi lâu không tiếng động gì.
Những người này đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của các đại gia tộc, hiển nhiên không ai là loại người bình thường cả, đều có tính toán cân nhắc ở trong lòng.
Mặc dù một đám người bên ngoài đều tỏ ra không háo sắc thì thích cá độ, hoặc là hào phóng, hoặc là hẹp hòi, hoặc là hỉ nộ vô thường; nhưng bất kỳ là ai, sự không dễ dãi đã ăn sâu vào trong xương của bọn họ.
Nếu vì biểu hiện bên ngoài của bọn họ, rồi xem thường bất cứ người nào ở đây, vậy thì đó tất nhiên là thiệt thòi lớn.
Thế nên bọn họ mặc dù biết rõ ý của Sa Hồn, là muốn sử dụng món bảo bối gia tộc áp đáy hòm của từng nhà, nhưng bọn họ không phản đối ngay, mà là trầm tư ngẫm nghĩ.
Ví dụ như vị Hải Hồn Sơn diện mạo xấu xí, da đen, trông rất khó coi lại mặc một bộ áo bào trắng, thoạt nhìn là người rất hào phóng, thực ra là một người có tâm hồn tinh tế.
Đồng thời, thực lực của hắn ở trong đám người này tới đây, cũng là nhân tài kiệt xuất ngồi vững top ba!
Ai ai cũng biết đại danh “Thiềm Thừ vương” của Hải Hồn Sơn. Vừa hung hăng vừa ngoan độc, nhưng mà bề ngoài xấu xí, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi theo bản năng hoặc là xấu tới không muốn nhìn tới lần thứ hai, rồi buông lỏng đề phòng với hắn.
Ai ngồi ở đây mà chẳng có tính toán trong lòng rồi.
Chỉ thấy Hải Hồn Sơn đứng lên, xì xụp một tiếng, đầu lưỡi dài nhỏ chạm vào chóp mũi một chút, nghiêm nghị nói: “Sa Hồn nói rất đúng, chuyện này, cũng không phải là chuyện làm để tranh công, chuyện chúng ta bây giờ làm được, chính là diệt trừ một kẻ địch lớn cho tương lai của Vu Minh chúng ta.”
Tất cả mọi người chậm rãi gật đầu, cách nói này không sai, phương hướng lớn, tiền đề lớn này, rõ ràng xác thực.
Với trình độ tu vi, chiến lực chân thật hiện nay của Tả Tiểu Đa, rồi tổng hợp lại thời gian hắn nhập đạo tu hành, nghịch thiên yêu nghiệt đều không đủ để hình dung về hắn, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành thế thì chẳng phải là có thêm một Ngự Tọa Tuần Thiên?!
Nhân tộc của Tinh Hồn bỏ bao công sức, cuối cùng khiến cho Ngự Tọa Tuần Thiên ngang trời xuất thế, cục diện trái ngược với lúc trước bị Vu Minh Đạo Minh áp chế, mà nhân vật như thế, có một người đã quá nhiều rồi, một người khác, nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành lớn mạnh, chỉ sợ sẽ không phải vấn đề có được giết hay không nữa, mà không giết được, giết không chết, giết không được nữa rồi!
Ta xin bổ sung phương án nhằm vào Tả Tiểu Đa, trên người của ta có một đoạn Khốn Tiên tỏa năm đó Tổ Vu đại nhân giao chiến với đại năng bị đứt ra, chỉ cần có thời cơ thích hợp, ta sẽ lấy vật này ra sử dụng.”
Hải Hồn Sơn nhướn mày, nói: “Khốn Tiên tỏa của ta tuy bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa chỉ có một đoạn, nhưng cho dù là cao thủ Hợp Đạo, nếu bất ngờ không kịp đề phòng, thì cũng sẽ trói lại.”
Hải Hồn Sơn dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Sa Hồn nói: “Lần này ta mang đến có Thương Hồn Tiễn của Sa gia, chỉ tiếc Thất Tình Cung phối hợp được với nó đã mất lâu rồi, bây giờ cũng chỉ có thể sử dụng như ám khí. Chỉ cần Thương Hồn Tiễn có thể đâm trúng Tả Tiểu Đa, lập tức có thể làm cho thần hồn bị thương nặng, trong nháy mắt tách liên tiếp của thần hồn hắn và bảo vật.”
Nhưng mà, Thương Hồn Tiễn này bởi vì không trọn vẹn, thế nên không thể có nắm chắc được mười phần, nhất định phải có hậu chiêu; lỡ đâu không thể thành công, thì nhất định phải có loại bảo bối… Giống loại này.”
Trúc Mang Đại Vu gia tộc, Thần Gia Thần Vô Tú thản nhiên nói: “Ta cũng mang theo Chấn Không La, một khi phát ra tiếng, cũng đủ chấn nhiếp Tả Tiểu Đa trong vài giây, tạo ra thời gian cho mọi người.”
Lôi Năng Miêu ho khan, nói: “Ta có Tiêu Hồn Vụ.”
Những người khác nghe vậy đều chửi ầm lên: “Lôi Năng Miêu, ngươi lấy xuân dược ra dùng được cái rắm ấy!”
Ánh mắt Hải Hồn Sơn sáng lấp lánh, nhìn chăm chú vào Lôi Năng Miêu, trầm giọng nói: “Lôi Năng Miêu, nếu ta không nhớ lầm, Thiên Lôi Kính của Lôi gia các ngươi, là pháp bảo có tính hủy diệt có thể tạo thành vạn lôi bùng nổ... Lại còn là pháp bảo tùy thân cần thiết của con em trung tâm Lôi gia khi ra ngoài thí luyện, lần này ngươi tới với đầy hứa hẹn, đừng nói là không mang theo bảo vật này nhé?”
Lôi Năng Miêu bày ra vẻ mặt đau lòng: “Vật đó cũng bởi vì bị hao tổn quá độ, không thể dùng tiếp được nữa từ lâu, phải uẩn dưỡng ở lôi ngục trăm năm, mới có thể thúc dục ba lần...”