“Bớt nói nhảm, bớt làm bộ làm tịch đi!”
Những người khác tỏ ra khinh bỉ: “Tất cả mọi người đều hiểu thấu lẫn nhau, ngươi giả vờ háo sắc lại keo kiệt, tưởng bọn ta tin thật à?”
Mặt Lôi Năng Miêu hơi nhăn nhó, hắn thật muốn nói lần này ta không phải giả vờ thật.
Cũng chỉ đành nói: Được, ta đồng ý sử dụng Thiên Lôi Kính một lần, ra sức hết mình.”
Sau đó, ánh mắt của mọi người đều chú ý lên người Nhan Tử Kì của gia tộc Nhiên Chúc Đại Vu.
Nhan Tử Kì thở dài, nói: “Ta sẽ điều chỉnh tốt m Dương kính trong thời khắc cuối cùng, tách Tả Tiểu Đa và Diệt… Tháp nhỏ của hắn ra.”
Diệt Không Tháp, bây giờ có thể nói là đề tài cấm kỵ.
Nếu như không có người khác ở đây, chỉ là người nhà mình nói chuyện với nhau, thì đương nhiên không cần phải cố kỵ, nhưng mà có nhiều hậu nhân của Đại Vu đều ở chỗ này như vậy, ba chữ Diệt Không Tháp kia, đó là từ cấm kỵ quyết không được nói ra tùy tiện.
Mặc dù gia tộc của Đan Không Đại Vu không có người tới, nhưng ai dám đảm bảo không truyền tới tai bọn họ chứ?
Hải Hồn Sơn nói: “Nếu đã như vậy, kế hoạch cứ định ra như thế. Chỉ cần Tả Tiểu Đa xuất hiện, chúng ta phải nhanh tay phái người chặn đường, nhanh chóng xác định vị trí của hắn, giới hạn lại ở trong một phạm vi nhất định.”
“Sau đó Thần Vô Tú khởi động Chấn Không La, tấn công bằng hình thức không phân địch ta, làm cho một vùng không gian kia bể tan tành, sau đó khống chế hành động của Tả Tiểu Đa, khống chế phong tỏa Tả Tiểu Đa ở trong khu vực này.”
“Sau đó là tới lượt Thương Hồn Tiễn của Sa Hồn, phải đánh trúng!”
“Sau đó Lôi Năng Miêu ra tay, trực tiếp bè bẹp hắn trong phạm vi công kích của Thiên Lôi Kính; Khốn Tiên tỏa của ta sau đó sẽ ra tay buộc chặt giam cầm hắn; m Dương kính hoàn toàn ngăn cách hắn và pháp bảo; Phần Thân Lệnh lập tức tự bạo!”
Hải Hồn Sơn nói: “Khốn Tiên tỏa, Thiên Lôi Kính, m Dương kính, Thương Hồn Tiễn, cũng có thể điều khiển từ xa, tùy cơ ứng biến... Nhưng mà, Chấn Không La này... Vô Tú, có nắm chắc bảo vệ được bản thân không bị sao không? Nếu bước đầu tiên của ngươi không có thể thành công, kiềm chế được Tả Tiểu Đa, thì tất cả những cái sau đó, không thể dùng được!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Thần Vô Tú có hơi bình thản, nói: “Ta dẫn động thần niệm của trưởng bối, sẽ không có vấn đề gì.”
Hải Hồn Sơn nói: “Vì để cho kế sách vẹn toàn, ngươi mặc Hải Hồn Sam của ta vào, nó có thể chịu một kích trí mạng thay ngươi.”
Thần Vô Tú lộ vẻ xúc động nói: “Đa tạ Hải huynh.”
Hải Hồn Sam của Hải Hồn Sơn, âm đọc cũng hoàn toàn giống nhau, nhưng Hải Hồn Sam này lại là bảo vật Tây Hải Đại Vu lưu lại, chí bảo phòng thân được luyện chế ra từ nước của biển Hối, năm đó Tây Hải Đại Vu bỏ ra mất trăm năm, cũng mới chỉ luyện chế ra ba vật mà thôi.
Hải Hồn Sơn lại chịu cho mượn loại bảo bối này, quả nhiên danh tác, không khỏi làm người ta thấy xúc động!
Không thể không nói, một bố trí sắp xếp liên tục này, công thủ ở nhiều mặt, tiến lùi thoả đáng, bố trí tầng tầng lớp lớp dù là giọt nước cũng không lọt, càng độc ác tới cực điểm, bọn họ lại thương nghị thêm một chút, chăm chú suy tư chỗ nào vẫn sơ hở, còn cần phải hoàn thiện, sau một hồi lâu, cuối cùng định ra phương án.
Chuyện cứ định như vậy.
Tạo ra bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, vài vị công tử thậm chí cảm thấy: Cho dù người bọn họ nhằm vào là cường giả cấp Thiên Vương, thì cũng phải nếm mùi đau khổ trong tay bọn họ.
Phải biết tạo nên cục diện lần này, có thể nói là công kích theo kiểu nhiều lần liên tục trên toàn phương vị, hơn nữa chủ thể công kích, tất cả đều là mộng ảo dật phẩm, bảo vật truyền thuyết!
Nếu như nhất định phải nói tới một vài thiếu sót, thì đại để là lực công kích của bản thân những người này đều khá có hạn, mặc dù bọn họ có thể lợi dụng rất nhiều pháp bảo, ám toán cường giả Thiên Vương, nhưng cho dù đối phương có để cho bọn họ ra tay thoải mái, thì bọn họ cũng không thể đột phá được phòng ngự bằng thân thể cơ bản nhất của đối phương.
Đây là sự khác biệt tuyệt đối về cấp bậc, chứ không phải lỗi tại bọn họ đánh không giỏi.
Nhưng mà đổi mục tiêu nhằm vào thành Tả Tiểu Đa, thì cũng chỉ là một Tả Tiểu Đa, có gì đáng để nói chứ?
Không đáng kể!
Họp xong, Lôi Năng Miêu vội vàng trở về trên lầu gõ cửa.
“Hứa cô nương, là ta, Đại Năng Miêu!”
Chỉ trong giây lát, cửa mở ra.
Tả đại mỹ nhân phong tình vạn chủng vung mái tóc dài, cười lại như không cười hỏi: “Lôi công tử, sao lại họp lâu vậy? Không phải ngươi nói sẽ về ngay sao?”
“Ai muốn đâu chứ, phiền lắm.” Lôi Năng Miêu vừa nói vừa muốn chen vào trong cửa.
“Lôi công tử, xin hãy tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ, có nhiều bất tiện, trời cũng đã không còn sớm nữa, đợi ngày sau đi.” Mỹ nhân rất cẩn thận.
“Ta bị đám người kia làm phiền lâu quá, muốn tán gẫu trò chuyện với Hứa cô nương một lúc, để cho tâm tình tốt hơn, lần này ta ra ngoài có mang theo trà ngon, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm...” Lôi Năng Miêu nói: “Ta bảo đảm sẽ không làm gì khác.”
Tả đại mỹ nhân trợn trắng mắt, bất đắc dĩ tránh ra.
Thành thật đi tới ghế salon rồi ngồi xuống, mập mờ cất giọng nói: “Lần này họp chắc chắn sẽ có hiệu quả, họp lâu như vậy, còn là cuộc họp hiếm thấy viên mãn…”
“Haizz, đó chính là một đám con ông cháu tra, không ai là người tốt cả, rõ ràng chỉ nói mấy câu có thể xử lý xong xuôi mọi chuyện, lại hết lần này tới lần khác làm chậm trễ cho tới bây giờ, lãng phí rất nhiều thời gian tốt đẹp.”
Lôi Năng Miêu ngồi hướng đối diện ghế salon, vắt chéo chân, câu đầu tiên đã chê bai cả đám một trận: “Hứa cô nương nếu như nhìn thấy những người này, nhất định phải cẩn thận một chút, những người đó chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu, những người kia có vài phần nhan sắc, ngươi có nghe câu này không, tiểu bạch kiểm là xấu xa nhất.”
Trong những người này, có mấy tên trông vô cùng đẹp trai, nhất định phải cảnh báo, tiêm một liều thuốc dự phòng cho mỹ nhân từ sớm, dán lên cho bọn hắn cái nhãn xấu xa trước đã...
“Ồ, đa tạ công tử đã nhắc... Nơi này có nhiều công tử thế gia tụ tập như vậy, Tả Tiểu Đa kia tất nhiên khó thoát chết, nhưng mà không biết cuối cùng là vị công tử nào ra tay bắt hắn?”