Tả Tiểu Đa vui vẻ nghe theo, cờ đen đi trước, bước đầu tiên là xác định điểm giữa (Trung Nguyên), nói theo các vị trí trong cờ thì có “Kim, Sừng, Ngân, Biên, Thảo, Bụng”, người học đánh cờ sơ cấp cũng biết điểm giữa chỉ có thể nhìn chứ không thể đánh, nhưng Tả Tiểu Đa vừa mới đi nước đầu, đã cố tình đặt ở đây.
Lôi Năng Miêu đúng thật là một cao thủ, hai bên vừa bắt đầu đấu, hắn lại không hề để ý tới quân cờ ở giữa của Tả Tiểu Đa, tự ý đặt ở ô bên phải.
Tả Tiểu Đa chiếm bên trên trái Sừng trước, Lôi Năng Miêu chiếm bên trên phải Sừng, Tả Tiểu Đa lại chiếm dưới trái Sừng.
Lôi Năng Miêu đi một bước lớn, từ bên dưới phải Sừng đánh qua, chiếm đường Biên, quân tiên phong uy hiếp vị trí điểm giữa Bụng.
Tả Tiểu Đa thì đánh một quân vào bên trên phải Sừng, mạnh mẽ đánh xuống, thử phá Sừng trước.
Lôi Năng Miêu tùy cơ ứng biến, thuận theo đó, rõ ràng là muốn dò xét khả năng chơi cờ của Tả Tiểu Đa, không ngờ Tả Tiểu Đa nắm bắt thời cơ, trực tiếp chặt đứt một quân, lâm vào trong cảnh đấu ngươi chết ta sống, không chết không ngừng.
Lôi Năng Miêu tập trung ứng đấu, cứ thế ba bước tiếp theo, Tả Tiểu Đa lại ra chiêu xảo quyệt, thoát quân trước, một quân đập bể Lôi Năng Miêu dưới phải Sừng ba ba, hình thành hai mặt xuất kích, bảo vệ điểm giữa.
Lôi Năng Miêu có hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ chỉ là vừa mới bắt đầu, vẫn chưa định đoạt được gì, như vậy có thể sớm thoát quân trước, để tạo nên sự phối hợp chặt chẽ, đó là giành bỏ quân trước, nhưng vẫn nghi ngờ quá hấp tấp. Vì thế trầm ngâm ứng đối.
Hai bên ngươi đến ta đi, ván cờ kéo dài trong một tiếng đồng hồ.
Tả Tiểu Đa mặt mày tươi tỉnh, ra một quân, đặt xuống khóa Đại Long Long Vĩ của Lôi Năng Miêu lại, bỏ toàn bộ trên phải Sừng cộng thêm nửa Biên vào trong túi, toàn cục đã định, thắng thua rõ ràng.
Trán Lôi Năng Miêu toát mồ hôi.
Một ván này hắn không thể không cảm thấy nghẹn khuất; bước đầu tiên của đối phương ở điểm giữa, rõ ràng là ra chiêu kém, nhưng càng về sau, sau đó lại càng có xu thế phối hợp chặt chẽ bốn phía, tới sau này, lại có thể thật sự dùng cách chi viện bốn phía, bất kể hướng bên nào cũng di chuyển một chút, chính mình cũng phải đáp lại; mà đối phương cứ từng bước từng bước như vậy giam cầm chính mình, làm mình không rảnh để ý cái khác, bản thân hắn vẫn còn rảnh tay ung dung sắp xếp khoảng cách.
Đối phương cố tình khéo léo gài bẫy tầng tầng lớp lớp, để cho mình không nhổ được cái đinh ở chính giữa này, càng làm cho phòng tuyến của mình chịu trùng kích, dần dần lộn xộn, một con Đại Long rắn chắc tốt biết bao nhiêu, lại bị chặt làm hai đoạn, ngăn cách hai nơi, phần đuôi rồng lập tức bị ăn, sai một li đi một dặm!
“Ta thua rồi, kỹ năng chơi cờ của cô nương rất tốt.” Lôi Năng Miêu ngoài miệng khen ngợi, trong lòng lại cảm thấy không phục.
Chính mình đúng thật là đã nghiên cứu cờ vây nhiều năm, rất nhiều danh dự quán quân kia đều là tự dùng sức mình lấy được, sao ván này dễ dàng thua như thế được?
Ừm, nhất định là bản thân tự cho là sẽ tất thắng, đã thiếu cảnh giác, nếu không thì đối phương sao có thể thắng nhẹ nhàng thế được, đúng là vô lý!
Tả Tiểu Đa cười ảm đạm, bắt đầu ván thứ hai.
Ván này, vẫn là Tả Tiểu Đa đi trước, chỉ là lần này lại chiếm trước vị trí ô bên trên phải Sừng, sau đó bày ra một cách bố cục kì lạ có tên là Đại Tuyết Băng; một đường hát vang tiến mạnh, lần thứ hai giết được Đại Năng Miêu thua thất bại thảm hại; ván thứ ba, Tả Tiểu Đa nghiêng Yêu Đao, ba độ giết Lôi Năng Miêu sợ chết khiếp, thất bại toàn tập.
Thế giới trong mơ, Tả Tiểu Đa là thần côn, sao có thể thiếu đánh cờ.
Mà những cách thành thục đó sớm đã truyền thừa rất nhiều năm, đối với Tả Tiểu Đa loại cờ vây này trong hay ngoài mộng mà nói, đều đã nghiên cứu rất thành thạo, hiện tại với trí nhớ vượt qua người bình thường gấp nghìn vạn lần để đánh cờ... nói không thể thắng đều là khiêm tốn!
Hắn thật sự thắng hay thua đều thuận theo tự nhiên, bởi vì hắn căn bản không thể thua được!
Lôi Năng Miêu có tinh thông nghiên cứu cờ đạo, lại nghiên cứu cờ lí thế nào thì cũng không thể vượt ra khỏi những ràng buộc của thế giới trước mắt.
Thua liên tục ba ván như thế, Lôi Tâm Miêu uể oải đến mức không còn tâm trạng để tán gái.
Trước đó mạnh mẽ chém gió là mình rất tài giỏi, quán quân Vu Minh, là người hạng nhất trong thế hệ thanh niên, Kỳ Thánh.
Kết quả ở trước mặt cô nương người ta, liên tiếp ba ván, ván sau thảm hơn ván trước, ván cuối cùng, lại trực tiếp Trung Bàn Đồ Long đúng thật là còn cái nịt, sai một li đi một dặm...
Thậm chí, nước cờ cả ba ván của cô nương này ngược nhau hoàn toàn, mỗi ván một kiểu, hệt như ba nước cờ khác nhau, cố tình cả ba nước cờ này đều tự hình thành bố cục, mỗi một mạch đều vượt xa nhận biết của Lỗi Năng Miêu, khả năng đánh cờ chênh lệch nhau, thực ra là kém nhau rất xa!
Mà thu được kết quả là Lôi Năng Miêu cảm thấy tổn thương lòng tự tôn gấp bội, Đại Năng Miêu ta cũng cần mặt mũi mà!
“Hóa ta Hứa cô nương chính là thánh thủ cờ đạo, chân nhân bất lộ tướng!” Lôi Năng Miêu lau mồ hôi trên mặt.
Tuy cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng hắn biết, mình thua rồi, phục rồi, thua trận rồi!
Nhưng mà thay đổi trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
Ngay từ đầu thấy cô gái này xinh đẹp, chẳng qua bởi vì dáng vẻ quá đỗi xinh đẹp mà nảy sinh suy nghĩ muốn theo đuổi, đơn thuần là vì sắc đẹp, muốn hôn một cái, đương nhiên nếu có thể tiến thêm một bước, thì lại càng tốt.
Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn thay đổi suy nghĩ!
Hứa cô nương này, nếu không được sinh ra nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp không gì sánh được, bên trong càng là một cô gái khó mà có được.
Tuổi còn trẻ, cũng đã có tu vi Ngự Thần, lại thêm căn cơ cực kỳ vững chắc, không hề kém hơn mình chút nào; lại tự mình nhận thức khí chất phong độ này, cũng là dịp tốt nhất, thoải mái hào phóng, thận trọng cao quý.
Thấy dáng vẻ này, đoán là cầm kỳ thi họa, mỗi loại đều thông thạo...
Cô gái thế này, có thể nói là người được chủ mẫu chọn làm chính thê trời sinh đó!