Đối với cô gái như vậy, nếu chỉ dừng lại cho một đêm phong lưu có hơi phí của trời, hơn nữa dáng vẻ của đối phương như vậy, cho dù mình có muốn, người ta cũng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó...
Thậm chí, ba ván thua liên tiếp, lại lấy ba nước cờ khác nhau để đánh bại mình, đã mơ hồ biểu lộ ra ý từ chối nhã nhặn!
Trong lúc này Lôi Năng Miêu chỉ cảm thấy mình thật lòng rung động, nảy sinh tình cảm rồi!
“Hứa cô nương, đúng là vừa xinh đẹp lại còn thông minh, tài hoa hơn người, tinh thần không hề thua kém đàn ông.”
Ánh mắt Lôi Năng Miêu đột nhiên thoáng cái trở nên trong veo, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, dáng vẻ lỗ mãng dâm đãng như có như không lúc trước kia, đều thu vào sạch sẽ.
Tả Tiểu Đa không rõ trong đầu tên này có thay đổi gì, thản nhiên cười: “Còn đánh nữa không?”
“Không cần không cần, cờ đạo của cô nương thâm sâu khó dò, không phải là thứ ta có thể so sánh.”
Thái độ của Lôi Năng Miêu rất tôn trọng, nói: “Ta đi ra ngoài để sắp xếp chút chuyện trước, một lát lại đến mời Hứa cô nương ăn cơm.”
“Được.”
Tuy rằng Tả Tiểu Đa khó hiểu tại sao tên này lại trở nên hết sức tôn trọng mình, đó là một loại nho nhã lễ độ giao lưu bình đẳng.
Nhưng không có nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý rồi.
Lôi Năng Miêu đi khỏi, nhẹ nhàng thở dài.
Nếu chỉ là mối nhân duyên ngắn ngủi, ngược lại không cần lãng phí đầu óc, nhưng nếu muốn cưới đối phương về làm vợ, độ khó của chuyện này không phải lớn bình thường đâu.
“Xem ra, cần phải điều tra kỹ một chút gia thế của Hứa cô nương này.” Lôi Năng Miêu chau mày: “Đến lúc đó... có lẽ còn cần gia tộc ra mặt, nhanh chóng xác định chuyện cưới xin này mới được... Nếu không, với dáng vẻ lỗ mãng trước kia của ta, chỉ sợ Hứa cô nương căn bản là sẽ không đồng ý, bây giờ xung quanh như sói rình mồi, nếu như bị người khác nhanh chân đến trước... haizz.”
Lúc này, Lôi Năng Miêu rất thất vọng.
Đối với cách cư xử trước đây của mình, cảm thấy hối hận từ sâu trong lòng.
“Nếu gặp ý trung nhân, cả đời nguyện một lòng... y da, đến bây giờ, ta mới tính là thật sự hiểu ý nghĩa thật trong câu nói này...”
Lôi Năng Miêu rầu rĩ không thôi.
“Tài liệu về Hứa cô nương này, gửi về cho trong nhà chưa?
“Đã gửi về rồi.”
“Trong nhà còn chưa trả lời?”
“Khụ khụ... “ Hộ vệ này có hơi cạn lời.
Ngài hôm nay tán gái ngày mai cua gái, trong nhà cũng điều tra cho ngươi? Nào có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy?
Tổ chức tình báo trong nhà, cũng cần nghỉ ngơi thật tốt đó.
“Lần này là nghiêm túc... Ai da, thôi bỏ đi, ta tự gọi điện cho chú bảy vậy.”
Lôi Năng Miêu biết rõ tiếng tăm trước kia của mình, đúng là có chút bất trị. Nhưng lần này ta thực sự không chơi đùa mà.
Cầm điện thoại gọi qua: “Chú bảy, ta là Lôi Năng Miêu.”
“Ngươi có chuyện gì, nếu như là vì tán gái thì đừng làm phiền ta.”
“Không phải, chú bảy, lần này là nghiêm túc, ta muốn cưới nàng!” Lôi Năng Miêu van xin nói: “Lẫn này thực sự là nghiêm túc, nếu như có thể cưới được nàng, cuộc đời này của ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn...”
“Nghiêm túc?”
Tiếng chú bảy cũng trở nên thận trọng, nghe giọng điệu này, thằng cháu này muốn cải tà quy chính? Đây chính là chuyện tốt!
“Tên là gì? Ngươi gửi qua một lần cho ta.”
“Được được, ta gửi liền.”
Lôi Năng Miêu rất nhu thuận: “Xin nhờ chú bảy.”
“Ừ, nếu đúng là cô nương tốt, ngươi nên sớm lập gia đình kiềm chế lại chút, làm việc đúng đắn chút, so ra thì có gì không tốt? Mỗi ngày đều là dáng vẻ lỗ mãng trác táng, lãng phí thiên phú... “ Chú bảy dạy dỗ.
“Chú bảy nói đúng.”
Lôi Năng Miêu cúp máy, mặt mày hớn hở, có hy vọng!
Chỉ cần gia tộc ra mặt, chuyện này của mình còn có 90% hy vọng.
Đại lục Vu Minh, không có gia tộc nào có thể từ chối lời cầu hôn của nhà họ Lôi! 10% còn lại, là tùy ý kiến của Hứa cô nương, nhưng mà... nhiêu đó cũng không trở ngại gì.
…
Tả Tiểu Đa ở trong phòng, cau mày suy nghĩ.
Lúc trước xen vào nói mấy câu, muốn xem cái Thiên Lôi Kính gì đấy, nhưng Lôi Năng Miêu này tuy đã chết mê chết mệt, lại còn ngắt lời rồi cho qua.
Nghe có vẻ như không đếm xỉa tới, nhưng mà, Tả Tiểu Đa biết loại người này sao có thể không để ý chứ? Trừ phi là giả ngu.
Lúc này, Tả Tiểu Đa cũng là người có kinh nghiệm.
Nếu như theo lời của lão giả kia, đây là một cơ hội rèn luyện đao thật súng thật hiếm có.
Tả Tiểu Đa căn bản không nghĩ tới việc ăn bớt ăn xén.
Ngược lại, hắn còn muốn phải kích thích hơn một chút, nếu như có thể trực tiếp đột phá Phi Thiên cảnh ở Vu Minh thì càng tốt...
Trước đây, Tả Tiểu Đa nằm mơ cũng không dám làm vậy, nhưng nếu đã bị lão giả bức tới trình độ này, ném tới nơi này, vậy thì, không rèn luyện một lần cho thật tốt, cũng thật có lỗi với chính mình.
Cho nên lúc này, hắn vứt bỏ tất cả sự tiện lợi, chính là muốn rèn luyện bản thân. Thật ra trong lòng Tả Tiểu Đa hiểu rõ, lão giả kia nói rất tàn nhẫn, nhưng mà với khả năng của mình, muốn yên ổn trở về đúng là không phải việc gì khó.
Tìm đại một chỗ trốn, còn có thể tu luyện trong Diệt Không Tháp một hai tháng, thế thì sau khi xuất hiện, có thể gần đạt tới cảnh giới Quy Huyền.
Nhưng mà con đường võ đạo, mỗi bước rèn luyện đều tương đối quan trọng.
Nói cách khác, lúc sức lực của ngươi là một nghìn ký, ngươi có biết dùng sức mạnh này như thế nào không? Biết tiết kiệm thế nào không? Lúc gặp phải lực lượng đối đầu sẽ ra sao, thế nào mới là phương án tốt nhất?
Chỉ biết lý thuyết, vậy là không được.
Hổ sơ sinh cả đời bắt chước theo sói chết đi săn, nhìn thấy sói chết thật cũng không dám ăn. Thậm chí cho dù đánh nhau cũng chưa chắc là đối thủ của sói, chính là đạo lý này.
Chỉ có từng bước, đều nện vào căn cơ mới được; sức lực một nghìn kí không có kinh nghiệm chiến đấu, lúc tăng lên tới mười nghìn ký, thì giữa mỗi cấp bậc chiến lực, đối với ngươi mà nói chính là khoảng trống vĩnh viễn khó mà bù đắp lại!
Thực sự đạt tới chiến lực uyên thâm, cần phải kiểm soát mỗi khi xuất ra, trong đó càng cùng cấp bậc, cùng chiến lực, càng có thể cảm thấy sự chênh lệch to lớn.
Vì sao hai người đều bay trên đỉnh trời, đều là một công pháp như nhau, mỗi giai đoạn đều áp chế bấy nhiêu tu vi như nhau, lúc chiến đấu lại có thể phân thắng bại rất nhanh? Đó là như thế.