Cho nên Tả Tiểu Đa lúc này đây, ngay cả Bổ Thiên Thạch cũng không định dùng.
Chính là coi như còn con át chủ bài.
Làm quen ở đất đai Vu Minh, chiến đấu. Thực thật bị thương, chân thật chữa thương, chân thực chiến đấu, xông lên, liều mạng!
Ngoại trừ phương pháp bảo mệnh ra, Tả Tiểu Đa cũng không định để mình quá hưởng thụ phúc lợi như bật hack này.
Có thể coi như kỹ năng, nhưng tuyệt đối không thể coi như thứ để dựa dẫm -- bởi vì đó không phải là thực lực thật sự của mình!
Điều này, Tả Tiểu Đa nhận thức rất rõ.
Hắn cũng rõ, mình giả gái đến thành Cô Trúc, thân phận sớm hay muộn cũng sẽ bị phơi bày.
Cho dù mình ngụy trang khéo léo cũng không thể ăn không nói có người có thật trong quá khứ lịch sử, và gia tộc xuất thân!
Thành Cô Trúc chỉ là trạm trung gian của mình.
Mà hiện tại, Lôi Năng Miêu, hay là gia tộc khác, hẳn là đã có người điều tra thân phận của mình.
Điểm này, Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không xem thường bất kì kẻ nào.
Nhất là đã trải qua ác chiến ở núi Cô Trúc, và nghe theo lời Lôi Năng Miêu nói về kế hoạch phía sau này, tâm lý Tả Tiểu Đa lúc này càng thêm rõ ràng.
Thực sự không hề ngốc. Bao gồm Lôi Năng Miêu này, cũng không ngốc.
Thời gian để lại cho mình an toàn rời đi, đã không còn nhiều nữa.
…
Lúc Tả Tiểu Đa và Lôi Năng Miêu đánh cờ, vô số người của bảy gia tộc lớn ở bên ngoài, đã muốn lật ngược thành Cô Trúc.
Toàn lực tìm kiếm Tả Tiểu Đa.
Tinh thần lực lên tới hơn tám nghìn mét, xuống cách mặt đất nghìn mét, có thể nói là bao quát mọi thứ, không có chỗ nào không lục soát, càn quét toàn bộ.
Toàn bộ người từ trên xuống dưới trong bảy gia tộc lớn, bao gồm những cao thủ Phi Thiên, Hợp Đạo trên không đang bay trên trời để giám thị... còn bao gồm các võ giả Vu Minh tự phát tiến đến, cũng với người của Phần Thân Lệnh đã đến và bắt đầu tụ lại...
Mặt tất cả đều chết lặng!
Tả Tiểu Đa đâu?
Tên nhóc này đi đâu rồi?!
Tìm rải rác từ trên trời xuống đất như thế, lại ngay cả cọng tóc của Tả Tiểu Đa cũng chưa thấy.
Thế này cũng quá không khoa học rồi?
Một người sống to như vậy, chẳng lẽ còn có thể biến thành không khí biến mất không thấy nữa?
Nhưng coi như có biến thành không khí đi nữa, cũng vẫn còn sự dao động của linh hồn chứ?
Tất cả mọi người đều mờ mịt.
Sau đó không còn cách nào khác, bay lên mây tìm các tiền bối.
Các tiền bối luôn ở trên trời quan sát, có thể đã nhìn thấy Tả Tiểu Đa? Cũng không cần các tiền bối ra tay, cho dù không tiện nói rõ, ám chỉ một chút cũng tốt, chỉ hướng là được.
Chẳng qua ở trên mây, phần lớn một đám cao thủ đều là nét mặt hiển nhiên không chút gợn sóng, bất động như núi, trong lòng lại tức giận mắng.
Chúng ta cũng không thấy được Tả Tiểu Đa!
Vài cường giả Hợp Đạo híp mắt, nói: “Tả Tiểu Đa còn chưa rời đi, thành Cô Trúc còn có đầy mùi linh hồn của hắn, chỉ là biểu hiện rất nhạt, nằm ở một chỗ không có ngưng khí, không có hành pháp, không có trạng thái vận công, cũng chính là một loại trạng thái nguyên công nội liễm gần như người bình thường mà thôi. Chắc là đã hóa trang, ăn mặc thành dáng vẻ khác.”
Phía dưới ngầm hiểu, kính trọng hành lễ đi xuống.
Còn ở thành Cô Trúc, chỉ là tạm thời không biết đang trốn ở đâu...
Chỉ cần có thể xác định ở thành Cô Trúc là tốt rồi.
Còn sợ là ngươi không ở!
Phía trên, mấy người đều ngơ ngác nhìn nhau: “Ngươi có thể cảm giác được linh hồn của Tả Tiểu Đa dao động?”
“Không thể.”
“Vậy vừa rồi ngươi nói sự dao động của linh hồn còn ở thành Cô Trúc? Còn nguyên công nội liễm kia thì sao? Trạng thái của người bình thường?”
“Ta là suy đoán theo lẽ thường thôi, bây giờ hắn đương nhiên chỉ có thể ở thành Cô Trúc thôi; nếu không thì sao? Nếu không thì có thể đi đâu? Có thể không để cho biết bao nhiêu người chúng ta tìm ra thần thức, hắn chỉ có thể bị vây nguyên công nội liễm, biến thành trạng thái của người bình thường, nếu không thì sao? Ngươi có cách giải thích khác hả?”
“... ngươi làm vậy không phải gạt người ở dưới sao?”
“Ta đã nói ra phán đoán phù hợp nhất với trạng thái trước mắt, chẳng lẽ muốn nói thật, mấy lão giả chúng ta đây cũng duỗi tay trừng mắt nói thẳng là không biết? Như vậy mới dễ nhìn hả!?”
“... Đm, lời này của ngài đúng là có lý, thông minh, rất thông minh!”
Người đi lên hỏi đã lập tức đi xuống báo cáo.
“Linh hồn của Tả Tiểu Đa dao động, còn ở thành Cô Trúc, trước mắt chắc là trong trạng thái nguyên công tẫn liễm. Chắc là đã hóa trang, ăn mặc thành dáng vẻ khác.”
“Nói thế cũng đúng, Tả Tiểu Đa can đảm tới đâu cũng không dám để diện mạo vốn có vào thành Cô Trúc. Vậy thì không phải muốn chết sao...”
“Có thể xác định ở trong thành Cô Trúc là tốt rồi.”
“Nhưng nếu hóa trang thành diện mạo khác, không hiện nguyên công, thì có hơi phiền toái, bên trong thành Cô Trúc... gần hơn sáu triệu người.”
Các công tử của bảy gia tộc lớn lại bắt đầu hội ý, bàn bạc bước tiếp theo cho biện pháp đối phó.
“Hiện tại chúng ta còn thiếu cách để ép Tả Tiểu Đa xuất hiện.”
Mọi người đồng thời trừng mắt.
Ánh mắt của mọi người, toàn bộ đều rơi xuống trên người Sa Hồn và Hải Hồn Sơn, Sa Nguyệt, Thần Vô Tú.
Nhất là nhà họ Sa lần này còn có thêm một vị công tử khác đến, vị công tử này chính là nổi tiếng không chịu động não, chỉ là một người cuồng võ, điên cuồng luyện võ, thực lực đáng kinh ngạc, nhưng chưa từng hoạt động đầu óc.
Công tử này tên là Sa Điêu.
Chỉ nghe Sa Điêu nói: “Tả Tiểu Đa có thể ăn mặc thành phụ nữ hay không? Thế chúng ta chỉ cần tìm đàn ông, chẳng phải sẽ không phát hiện được?”
Mọi người hít một hơi thật dài: “Ngươi không thể suy nghĩ thì im miệng đi.”
Theo thói quen mà xem nhẹ, một đám cố vấn chúng ta còn không nghĩ ra biện pháp, ngươi toàn cơ bắp thế này lại còn thêm phiền phức... Đàn ông giả làm phụ nữ, nói dễ ghê.
Nam nữ khác nhau, có dễ giả như vậy sao?
Nhưng Sa Hồn và Hải Hồn Sơn còn có mấy người khác, cũng là sau khi răn dạy theo thói quen, đột nhiên trong lòng đập mạnh một chút.
Ơ?
Lời này...