Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1783 - Chương 1781: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1781: Thu hoạch ngoài ý muốn

“Ò.”

Sa Điêu đã bị răn dạy, vì thế lập tức câm miệng.

Cô gái trẻ tuổi?

Cô gái?

Ánh mắt của hai người như có chút đăm chiêu, nhìn nhau một vòng, đây... đây là một phương hướng đó.

Lôi Năng Miêu bình chân như vại, trong lòng cứ luôn nghĩ, khi trở về làm thế nào để tiếp xúc một chút với người đẹp, vốn không suy nghĩ.

Mà Lôi Năng Miêu mang theo một cô bạn gái đi vào thành Cô Trúc, bây giờ mọi người tuyệt đối không đến nỗi nghi ngờ từng người con gái.

“Có biện pháp lục soát thần hồn không?” Sa Nguyệt nhỏ giọng thì thầm.

Chỉ cần thu thập được dấu vết Thần Hồn của Tả Tiểu Đa, thì mọi thứ đều dễ làm.

Tất cả mọi người nhìn thấy một công tử khác.

Đồ Vân Tiêu.

Xuất thân từ Vô Biên Đại Vu của nhà họ Đồ.

Vẻ mặt Đồ Vân Tiêu bất đắc dĩ, nói: “Ta biết, các ngươi khẳng định nhớ đến Thần Hồn ấn của ta, nhưng Thần Hồn ấn cũng có hạn chế, cần phải đã từng thấy Tả Tiểu Đa, hơn nữa trong khoảng cách giới hạn, lục soát dao động thần hồn của Tả Tiểu Đa, đưa vào bộ nhớ của Thần Hồn ấn, như vậy mới có thể thúc dục được uy năng của Thần Hồn ấn, tìm ra Tả Tiểu Đa.”

“Nhưng bây giờ chúng ta căn bản còn chưa gặp mặt Tả Tiểu Đa, Thần Hồn ấn cũng không có hiệu năng lớn như vậy!”

Nghe Đồ Vân Tiêu nói thẳng, các công tử đều đồng thời có chút cảm giác mất mát mệt mỏi.

Quả thật, chúng ta chuẩn bị tốt lưới trời lồng lộng, có chí thì nên, chỉ cần Tả Tiểu Đa lộ mặt, vậy thì nhất định là chết, nhưng Tả Tiểu Đa lại xảo quyệt, cứ thế không lộ mặt, lấy trạng thái của người bình thường, hòa vào dòng người.

Thế này thì phải làm sao!

“Đem tư liệu về Tả Tiểu Đa, ngoại hình vân vân, lại chiếu ra, mọi người lại nhìn thêm vài lần, cùng nhau nghiên cứu.” Sa Hồn đề nghị.

Vì thế hình ảnh của Tả Tiểu Đa tự cao tự đại, lại xuất hiện trong phòng họp Vu Minh.

Hai mắt của mấy cô gái sáng lên: “Đẹp trai ghê!”

Mấy vị công tử còn lại có ngoại hình xấu xí tuyến đen đầy mặt.

Đây là lúc nào rồi, còn chú ý đối phương có đẹp trai hay không, bị khùng hay sao mà chú ý điểm này...

Tư duy của con gái thật đúng là khó hiểu.

Nhưng mọi người thảo luận mấy tiếng, vẫn cảm thấy bất lực.

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể bị động chờ Tả Tiểu Đa xuất hiện?” Sa Triết nhíu mày.

“Trước mắt cũng chỉ có thể như thế.” Sa Hồn híp mắt, cau mày, quay sang nhìn Hải Hồn Sơn.

“Lục soát những người không có hộ tịch ở thành Cô Trúc, tất cả nữ võ giả Anh Biến trở lên!” Sa Hồn truyền tin.

Hải Hồn Sơn chậm rãi gật đầu.

Lập tức truyền tin xuống, tuyên bố mệnh lệnh, nhưng mà, đang trong quá trình tuyên bố mệnh lệnh, Hải Hồn Sơn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Vội vàng truyền tin cho Sa Hồn: “Lôi Năng Miêu kia... nghe nói có tán tỉnh một cô gái lúc còn chưa tới thành Cô Trúc?”

Sa Hồn sửng sốt: “Không phải từ trong nhà mang tới?”

Đột nhiên thần thái trong mắt cứng lại.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Lôi Năng Miêu.

...

Lúc bọn họ đàn bắt đầu họp, Tả Tiểu Đa cũng đang ở trên cửa sổ tầng cao nhất, nhìn kĩ môi trường xung quanh, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Bẫy rập đối phương sắp xếp, không thể nghi ngờ là vô cùng hiểm ác, tử quan lâm môn

Nhưng mà!

Trước đó Đại Năng Miêu có nhắc tới năm bảo bối, lại thật sự làm Tả gia ta động lòng đó!

Chấn Không La! Thương Hồn Tiễn! Thiên Lôi Kính! Khốn Tiên Tỏa! m Dương Kính!

Vừa nghe đã biết là đồ tốt!

Muốn có ghê!

Nhưng rõ ràng là bọn hắn sẽ không cho...

Phải là sao đây?

Hắn nghiêm túc suy tư, tính toán, hơi nhíu mày...

Mà một màn này dừng ở trong mắt người khác, lại càng lộ ra vẻ lộng lẫy: một người đẹp tuyệt thế, chầm chậm ngồi bên cửa sổ, mái tóc bay bay, ánh mắt sâu xa, khẽ chau mày, điềm đạm yếu đuối, rồi lại có loại tiên khí cưỡi gió bay đi...

Quả thực là ngồi lâu cau mày, không biết trong lòng người đẹp nhớ đến ai?

Đúng thật là quá xinh đẹp!

Tả Tiểu Đa vẫn đang ra sức suy nghĩ, vắt óc suy tính, hao tổn tâm huyết, muốn bày mưu tính kế lấy bảo vật của người ta, đột nhiên...

Ánh mắt Tả Tiểu Đa đột nhiên dựng thẳng.

Ở dưới kia, thứ đó là gì?

Vươn mắt nhìn, trên đường là đoàn xe này thật dài như một hộp diêm lớn đi qua một đường,chở cái gì đó, một đường về phía tây.

Đây là...

Tả Tiểu Đa liếc mắt một cái đã nhận ra, hắn rất quen thuộc với thứ này!

Đó là bột phấn Tinh Hồn Ngọc!

Trời đất ơi!

Đã vậy còn là số lượng lớn nữa chứ.

Chẳng lẽ ở đây có một trường Cao Võ của Vu Minh?

Đây...

Hiện tại là thời kỳ then chốt trong lúc Diệt Không Tháp biến hóa... có cần phải vì một ít bột phấn Tinh Hồn Ngọc mà mạo hiểm một chút hay không?

Tả Tiểu Đa nghĩ một chút, vẫn không muốn bỏ qua.

Dù sao lúc này mình không biết bao lâu mới có thể trở về, chẳng lẽ Khí Mạch bên trong Diệt Không Tháp lại phải mấy tháng rồi không được bổ sung?

Đây rõ ràng là không thể.

Tả Tiểu Đa cau mày, nhìn thấy đoàn xe biến mất ở chỗ rẽ quanh co, ánh mắt chớp liên tục, đột nhiên lấy ra một bình mật Nguyệt Quế từ trong nhẫn không gian, mở miệng bình ra một chút.

Dùng mật Nguyệt Quế từ quý báu tới cực phẩm để trợ mùi, coi như nước hoa, trên trời thoáng chốc trở nên dày đặc, thân thể mềm mại lập tức chìm đắm theo mùi hương trong chớp mắt, sau đó mở thẳng cửa sổ, áo trắng bay bay, thoắt cái nhẹ nhàng bay ra ngoài giống như tiên nữ giáng trần.

Tư thế phóng khoáng, lộng lẫy, tràn đầy ánh sáng tươi đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Trong nháy mắt, toàn bộ trên không các khách sạn lớn ở Cô Trúc, đột nhiên bị tràn ngập mùi hoa quế nồng nàn tao nhã, trong phạm vi mấy nghìn mét, chỉ cần là người có thể ngửi thấy được, đều cảm thấy không tự chủ được, thần trí lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều...

Vô số người, không kìm lòng nổi mà ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy ở giữa không trung, một tiên nữ áo trắng, tay áo phấp phới, tóc bay bay từ trên cao bay qua!

Hình dáng nhẹ nhàng uyển chuyển, chợt lóe rồi biến mất kia, mang theo sự xinh đẹp vô tận, tiên khí vô cùng mờ mịt, biến mất ở đằng xa.

Mặc dù tốc độ của tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần kia nhanh vô cùng, nhưng mọi người lại đều cảm nhận rất rõ, giống như động tác chậm rãi, loại xinh đẹp đỉnh của chóp này, loại cảnh tượng tiên nữ hạ phàm này... Ở trong lòng người, vấn vương không rời, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.

Chốc lát, người đẹp đã biến mất ở nơi phương xa, nhưng ở hai đầu băng, lại giống như vẫn đang dập dờn trước mắt...

Bình Luận (0)
Comment