Như si như say, như tiên như mộng, làm người lưu luyến quên đường về, say sưa đến vô ngần...
Vô số người đều nhớ kỹ hôm nay, đặc biệt là nhớ kỹ hình bóng duyên dáng kia, hương nguyệt quế thơm ngào ngạt ấy...
Có không ít người cả đời đều không thể quên được. Thậm chí, có không ít người bắt đầu làm nhà thơ từ ngày hôm nay. Truyền thuyết tiên nữ xuống trần cũng được lưu truyền rất lâu ở thành Cô Trúc...
“Chín tầng mây thoảng hương Nguyệt Quế, trời xanh trong vắt khúc Nghê Thường; như mộng như ảo lộ vết chân tiên, làm cho lòng ta mãi hướng về...”
Còn các công tử đang mở cuộc họp ở chỗ này cũng ngửi thấy được mùi Nguyệt Quế, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi rất nhanh, một đám lập tức đứng dậy.
“Đây là mùi gì...”
“Ta cũng cảm giác được... thần hồn của ta hiện ra một trạng thái minh mẫn mà trước giờ chưa từng có...”
“Có bảo bối?”
Vài công tử đối diện cửa sổ, trong lúc vô tình ngẩng đầu, ngay lúc nhìn thấy bóng dáng tuyệt đẹp kia chợt lóe qua, thần hồn lập tức mờ ảo... trong mắt lộ đầy vẻ mê say...
“Có gái đẹp...”
Một vị công tử giọng như rên rỉ nói.
Lôi Năng Miêu đứng dậy theo bản năng: “Ở đâu?”
Mọi người đồng thời nhíu mày.
Lôi Năng Miêu càng cảm thấy không ổn, vội vàng nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, thẳng lên nóc nhà, càng cảm giác được mùi thơm ngào ngạt, chính là hương vị ngọt ngào say lòng người kia, đang từ từ phiêu tán.
Mở cửa phòng ra đi vào, không khỏi ngây người ra, dấu vết mùi hương của tiểu mỹ nhân mờ nhạt, không biết đã đi đâu.
Trong phút chốc, Lôi Năng Miêu thất vọng mất mát.
Đa Đa cô nương, nàng đã đi đâu rồi?
Mà lúc này, Sa Hồn đang đi tới: “Năng Miêu, bạn gái kia của ngươi...”
Vừa mới nói được một nửa, đã nhìn thấy Lôi Năng Miêu bay ra ngoài mà lòng nóng như lửa đốt, rõ ràng không hề để ý đến Sa Hồn mới nói gì.
Sa Hồn đờ ra, đã không thấy Lôi Năng Miêu đâu nữa.
Tả Tiểu Đa trắng trợn gióng trống khua chiêng bay ra ngoài như vậy, nơi đi qua, vô số người đều chết mê chết mệt, mùi không trừ một ai kia, tạo cảm giác như tiên như mộng...
Nàng từ từ bay lên như vậy, cuối cùng nhìn đoàn xe kia chầm chậm ra khỏi thành, đi đến một chỗ bãi rác bỏ hoang quy mô lớn, Tả Tiểu Đa liếc mắt nhìn qua, lập tức hết sức vui mừng.
Hóa ra nơi này chính là chỗ chuyên vứt bột phấn Tinh Hồn Ngọc, tuy còn có rất nhiều thứ linh tinh khác, nhưng phần lớn đều là một đống bột phấn Tinh Hồn Ngọc...
Tuy rằng mùi cũng không quá tốt, nhưng Tả Tiểu Đa sao lại có thể ghét bỏ?
Nhưng mà không biết ở đây đã chồng chất bột phấn Tinh Hồn Ngọc bao nhiêu năm rồi!
Bóng dáng mỹ nữ chợt lóe trên không trung, trong phút chốc hóa sương mù.
Chỉ để lại hương thơm, biến mất ở giữa núi rừng đối diện bãi rác.
Mùi thơm ngào ngạt kia, một đường bị gió thổi qua hướng về chỗ sâu trong rừng núi...
Mà Tả Tiểu Đa đã chui vào trong lòng đất, để cẩn thận, hắn khống chế ngưng thân niệm của mình mà không tiêu tan, dùng thêm chân nguyên khí bao bọc khí tức Viêm Dương Chân Kinh của mình, cũng chỉ đốt cháy ba tấc quanh người; chậm rãi chìm xuống tới mấy trăm mét...
Sau đó lại đổi thành đường ngang, kéo dài qua về hướng bên kia…
An toàn là trên hết!
Ở cửa thành lúc này.
Lòng Lôi Năng Miêu nóng như lửa đốt đuối tới, một đường điên cuồng đuổi theo mùi hương, miệng hét lớn: “Hứa cô nương, nàng ở đâu? Đa muội, Đa muội ơi...”
Trạng thái kia, quả đúng là thái độ theo đuổi như điên cuồng mà tới.
Hộ vệ nhà họ Lôi đi theo đằng sau, trong lòng chỉ thấy cạn lời...
Một tiếng sau...
Từ xưa đến nay có rất ít người chú ý tới bãi rác này, một đống núi nhỏ kia cũng tựa như bột phấn Tinh Hồn Ngọc, bắt đầu liên tục biến mất không thấy.
Rất lâu sau đó...
Tả Tiểu Đa thu số lượng bột phấn Tinh Hồn Ngọc khổng lồ được hòm hòm, rồi lại bí mật về theo đường cũ, sau đó ở chỗ bí mật lúc đầu, động tác đào theo hướng ngược lại...
Ở giữa hoang sơn dã lĩnh, Lôi Năng Miêu mang theo người, vẫn còn sốt ruột tìm kiếm bóng hình người đẹp.
“Đa muội ơi...” Lôi Năng Miêu thật sự sắp khóc rồi.
Trong lòng giống như máu chảy đầm đìa, cắt thành từng mảnh.
Ngươi đừng đi mà... Ta thật lòng yêu ngươi...
Ta muốn cưới ngươi làm vợ...
Ta tuyệt đối không phải chơi đùa rồi bỏ...
Hu hu hu... Lần này ta nghiêm túc, thế nhưng tại sao ngươi lại đi mà không nói lời tạm biệt?
Tại sao hả?
Rốt cuộc ta làm sai ở chỗ nào... Ta sửa còn không được sao!
Tim đập bình bịch, bối rối tột cùng, loại bối rối “Ta đã mất đi” này.
“Sau này ta sẽ không bao giờ... tán gái nữa, toàn tâm toàn ý với ngươi, trước sau như một...” Lôi Năng Miêu đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên lên tiếng: “Trước kia ngươi tán gái rất nhiều hả?”
Lôi Năng Miêu nghe vậy thì như bị sét đánh.
Sững sờ quay lại, vừa vặn nhìn thấy nụ cười của giai nhân giữa một vùng hoa núi rực rỡ.
Bóng dáng ấy đã đứng ở đó tự hồi nào, bạch y trắng như tuyết, hương nguyệt quế thanh nhã, vẫn tự thấm vào lòng người.
“Hứa cô nương...” Lôi Năng Miêu nghẹn ngào, nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết... Ta còn tưởng là ngươi đi rồi... Không để ý tới ta nữa...”
“Có chút việc đột xuất, hiện tại đã giải quyết xong.” Tả đại mỹ nhân cười gượng, nói: “Chúng ta trở về được không?”
“Được, được, được! Trở về, trở về!”
Lôi Năng Miêu gật đầu liên tục.
Đoàn người nhà họ Lôi vây quanh Tả đại mỹ nhân, giống như ‘áp tải’ vật quý duy nhất trong đời, đi về phía thành Cô Trúc.
Khác với sự vui mừng của Lôi Năng Miêu vì thất nhi phục đắc (*), trong lòng nhóm vệ sĩ của nhà họ Lôi lại bắt đầu nổi lên một chút nghi ngờ.
(*) 失而复得: Thất nhi phục đắc, Ý chỉ những vật/ người quan trọng mất đi rồi bất ngờ tìm lại được.
Có điều bất thường.
Rốt cuộc tại sao vị Hứa cô nương này lại xuất hiện?
Còn nữa, cách biến mất của nàng cũng rất quỷ dị, tình huống xuất hiện ở hiện tại lại càng quỷ dị hơn, nhưng Lôi cửu công tử nhà chúng ta đã bị mê hoặc rồi, nên không hỏi gì cả.
Có vẻ như là không dám hỏi gì cả, trong tim hắn bây giờ, chính là sợ mỹ nhân lại chơi trò mất tích, lại không thấy đâu nữa...
“Hoặc đây chính là cái mà người ta gọi là đặc quyền của mỹ nữ...” Một vệ sĩ thở dài.
“Đúng vậy... Nhưng mà thơm thật... Cô gái như vậy, cho dù có đổi thành ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý, cẩn thận che chở, nghi ngờ một cô gái như thế là có tội!” Một vệ sĩ khác buồn bã nói.