“Ai nói không phải vậy nào, vẻ đẹp đó, mùi hương đó, khiến hắn đang tự vả đấy!” Lại có một vệ sĩ mở miệng nói.
......
Trên đường, tất nhiên là Lôi Năng Miêu cũng không thể hoàn toàn không hỏi.
“Hứa cô nương, xin hỏi lần này ngươi xuất hiện là...” Lôi Năng Miêu lo lắng không yên nên thử thăm dò.
“Lôi công tử... Ngươi như này là đang nghi ngờ ta, muốn thẩm vấn ta sao?” khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Đa trở nên lạnh lùng, cười giễu một tiếng.
“Không, không không không, không có ý đó, ta đâu dám...”
Hiện tại Lôi Năng Miêu đã hoàn toàn nhập tâm vào vai ‘nô lệ của vợ’, thận trọng nói: “Ta như này không phải là đang lo lắng cho ngươi sao?”
Tả Tiểu Đa lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi nói trước đây ngươi đã tán được rất nhiều gái, có thể nói một chút rốt cuộc ngươi đã tán được mấy người rồi?”
Đặc quyền của con gái chính là được phép quay lại đổ vạ, nói sang chuyện khác!
Và chúng nhanh chóng được Tả Tiểu Đa vận dụng.
Chủ yếu là vì hắn sớm đã bị ‘thủ đoạn’ này giày vò qua không biết bao nhiêu lần rồi...
“!!!”
Nhất thời trên mặt Lôi Năng Miêu toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hận không thể tát vào miệng quạ của mình, vừa rồi chỉ biết hối hận, nên đã nói ra những lời ‘thú nhận’ không nên nói, giờ hậu quả tới rồi.
Quan trọng là ‘hậu quả’ này, lại không dễ nói cũng không dễ nghe, về cơ bản là không có cách nào để nói...
Đã đến nước này, đâu còn tâm trạng mà tra hỏi mỹ nhân mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu như tại sao lại xuất hiện...
Dùng toàn bộ tâm trí để suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào để giải vây cho mình, làm sao mới có thể nhận được sự tha thứ của mỹ nhân...
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, bay vào trong thành với vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Lôi Năng Miêu thì như cái đuôi đi theo ở phía sau, càng ngày càng ân cần, càng ngày càng cẩn thận phục vụ...
Nhìn thấy sự cẩn thận ‘từng li từng tí’ của Lôi Năng Miêu, có thể nói là Tả Tiểu Đa đã hiểu được tâm thái của Lôi Năng Miêu tới cực điểm.
Đây không phải là đang tái diễn tâm thái của mình từ trước tới nay sao, mỗi lần mình và Tả Tiểu Niệm cãi nhau, hoặc là nói Tả Tiểu Niệm giận dỗi với mình, mình cũng như này, không phải gần giống, mà là giống nhau như đúc.
Làm con gái, thì không cần phải giải thích gì hết, chỉ cần tìm một lý do để giận, phần còn lại do phía con trai tự tưởng tượng là được!
Ta tùy tiện xuất hiện thế nào, tùy tiện biến mất ra sao, đây là quyền tự do của ta, đâu tới lượt người hỏi?
Ngươi hỏi tới chính là đang vạch lá tìm sâu!
“Đừng giận nữa... Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi...” Lôi Năng Miêu khép nép giải thích.
Tả Tiểu Đa bay về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không để ý tới.
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là ‘đúng là có việc đó’, càng giải thích càng chứng tỏ ngươi đã sai!
“Ta không hỏi, ta không hỏi, được chưa, là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta!” Lôi Năng Miêu tiếp tục ăn nói khép nép.
Không để ý tới, tiếp tục không để ý tới, không để ý tới mới có thể thật sự đổ mọi lỗi lầm lên người ở phía trước mặt, giờ mà để ý tới hắn, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Haizza, ngươi có hay không thì nói một lời, ngươi như vậy, khiến ta hoảng sợ...”
Không để ý tới, vẫn không để ý tới, có như vậy lòng phòng bị của đối phương mới bị tan rã hoàn toàn, mới có thể giải quyết dứt điểm.
“Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào...” Lôi Năng Miêu đau khổ vò đầu suy nghĩ đủ kiểu.
Tả Tiểu Đa quay đầu lại, đột nhiên nổi giận: “Ngươi hung dữ cái gì? Ngươi như này là đang nổi giận với ta sao?”
Lôi Năng Miêu sững sờ, nói: “Ta... Ta không hung dữ... Ta nào có nổi giận?”
“Không hung mà ngươi lớn tiếng như vậy, còn nói không nổi giận?!”
Tả Tiểu Đa trừng mắt.
“Ta sai rồi! Đều là lỗi của ta.”
“Ngươi nói xem, ngươi đã sai ở đâu?”
“Ta không nên hung dữ... Ta không nên lớn tiếng... Ta không nên nổi giận với ngươi...”
“Ngươi xem, ngươi thật sự đã hung dữ rồi! Vừa rồi ngươi còn bảo không! Rõ ràng ngươi nổi giận với ta, vậy mà còn nói dối chối quanh!”
“...”
Lôi Năng Miêu nảy sinh cảm giác muốn chết như một lẽ tự nhiên, càng nói càng ‘nát’. Tội danh càng ngày càng nhiều, sao lại thế này? Rõ ràng là ta không hề làm gì...
“Ngươi đột nhiên ngừng nói là có ý gì?”
“Ta...”
“Ngay cả nói, ngươi cũng không muốn nói với ta, ngươi chơi trò bạo lực lạnh với ta...”
“Ta...”
“Tra nam! Quả nhiên đàn ông đều không phải là thứ tốt đẹp gì! Ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ? Hóa ra ngươi cũng như vậy...”
“Ta... Ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
...
Từ đó tiếp tục ‘chu kỳ’ nhận sai, vệ sĩ của nhà họ Lôi bắt đầu thương hại công tử nhà mình.
Vị Hứa tiểu thư này, thật sự không phải là dạng vừa đâu ha!
Nếu lỡ nhân duyên này thành, có lẽ kiếp này của Lôi Năng Miêu – Lôi thiếu sẽ thành ‘thê nô’ theo đúng chuẩn, hơn nữa còn là loại cả đời không thể trở mình, bị véo tai có lẽ là bị véo cả đời.
Suốt quãng đường trở về khách sạn, Lôi Năng Miêu vẫn không thể dỗ được giai nhân, gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, lưng cũng đẫm mồ hôi, ướt đẫm cả quần áo, khi gặp các vị công tử đang có mặt ở sảnh khách sạn, Tả Tiểu Đa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi xuyên qua đám người, như chỗ không người, không coi ai ra gì.
Sự lạnh lùng và dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều vẫn như vậy, chỉ có mùi hương Nguyệt Quế dần dần tràn ngập...
Thoáng cái tất cả các vị công tử đều chấn động.
Hóa ra... Đây chính là vị mỹ nữ khi trước... Quả là quốc sắc thiên hương, vô song vô đối, nhất là khí chất lạnh lùng cao quý này...
Thật sự là... Rất đẹp!
Chỉ nhìn thấy Lôi Năng Miêu đang đuổi theo giống như ‘chó ngoan’, rõ ràng không dừng lại nói một hai câu với mọi người.
“Hóa ra cô gái này chính là người mà Lôi Năng Miêu vẫn luôn theo đuổi, đúng là vẻ đẹp ‘khuynh quốc’, hiếm thấy...”
Sa Hồn nheo mắt, nhìn Lôi Năng Miêu nhận lỗi như ‘chó ngoan’ suốt dọc đường, ngoài miệng thì tán thưởng, nhưng thật ra từ đáy lòng lại hiện ra một chút khác thường, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp, hình như có chỗ nào đó hơi sai sai?
Nhưng muốn nói là sai ở đâu một cách cụ thể, thì lại không có gì để nói.
Không giống như là nam giả nữ...
Kết quả điều tra vẫn chưa được đưa ra...