Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1792 - Chương 1790: Ải Tình Khó Qua

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1790: Ải tình khó qua

Thần niệm của trưởng bối ở trên người hắn đã bị Tả Tiểu Đa dùng một chùy đập nát ngay khi vừa xuất hiện, hiện tại đang tiêu tán từng chút, dần dần biến mất...

Chuyện này vẫn chưa phải là thảm nhất.

Người thảm nhất không ai có thể vượt qua được Lôi Năng Miêu.

Lôi Năng Miêu vẫn đang ngơ ngác đứng giữa không trung, sắc mắt hoang mang mà mất mát, thất hồn lạc phách, ngay cả một chút tinh thần cũng không còn nữa...

Bởi vì hắn phát hiện... tuy rằng hiện tại đã hiểu được cô gái tên Hứa Đa này chính là do Tả Tiểu Đa giả trang thành, nhưng mà...

Lôi Năng Miêu hoảng sợ phát hiện rằng, bản thân mình lại không thể thoát ra được!

Lôi Năng Miêu hoàn toàn không biết nói gì, thậm chí là hoảng sợ.

Trái tim của ta... cũng bị mang đi rồi...

Đúng vậy, ta đã từng chơi đùa rất nhiều cô gái, ta được xưng là tay chơi, những người phụ nữ từng lên giường với ta, không mười ngàn thì cũng mấy ngàn, ta đều rất tự do cởi mở, chơi vài ngày xong thì đá...

Đây là lần đầu tiên ta có tình cảm thật lòng...

Đối tượng đầu tiên khiến ta rung động, lại là một tên đàn ông. Cho dù hắn có là nam giả nữ, nhưng hắn vẫn là một tên đàn ông mà...

Người ta phủi mông đi rồi, nhưng mà ta...

Lôi Năng Miêu đột nhiên gào khóc trên không trung, nước mắt giàn giụa, bi thương gần chết.

Bởi vì ta phát hiện...

Ta vẫn còn yêu...

Hải Hồn Sơn và Sa Hồn dắt tay nhau đi đến trước mặt Lôi Năng Miêu, nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của hắn, cả hai đều không nhịn được im lặng trong nháy mắt, sau đó vỗ vỗ bả vai Lôi Năng Miêu: “Được rồi được rồi, đừng đau lòng nữa, cmn ngươi đã bán sạch sẽ chúng ta rồi, nhưng mà ngươi như vậy, chúng ta cũng không thể mặt dày mà đi tìm ngươi tính sổ được. Trong cái rủi có cái may, tên nhóc ngươi vẫn được một món hời đó thôi.”

Tuy rằng Hải Hồn Sơn đang trêu chọc, nhưng đó cũng là sự thật. Nên biết rằng Lôi Năng Miêu vì sắc mà tiết lộ cơ mật, nói hết tin tức mấu chốt của phe mình cho mục tiêu của tất cả mọi người - Tả Tiểu Đa, lúc này mới khiến thế cục biến đổi nghiêng trời như vậy. Nếu quy hết tất cả tội lỗi lên đầu Lôi Năng Miêu, Lôi Năng Miêu cũng không thể nói gì được.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ, hai người cảm thấy tổn thất của liên quân Vu Minh mặc dù lớn như vậy nhưng vẫn chưa đến mức thương gân động cốt. Mà nói đến người thê thảm nhất, không ai có thể vượt qua Lôi Năng Miêu, tâm hồn bị đả kích thê thảm, không gì có thể đau hơn thế.

Hai người đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu là mình, e rằng suy nghĩ tự sát cũng có luôn.

Lôi Năng Miêu cười thảm một tiếng: “Là lỗi của ta! Toàn bộ đều là lỗi của ta! Là ta bị sắc đẹp che mờ con mắt, thế mà bị một tên đàn ông làm cho si mê đến điên đảo thần hồn!”

“Có sai hay không thì chuyện cũng đã đến nước này rồi.”

Vẻ mặt Hải Hồn Sơn khó coi, nhưng vẫn có chút hòa nhã: “Đàn ông vì tình cảm mà mê muội... lần đầu tiên rung động, cũng có thể hiểu được.”

“Nhưng mà tổn thất mà ngươi gây ra, đã là sự thật...” Hải Hồn Sơn nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói chút ý kiến đi.”

Sa Hồn gật đầu.

Hiểu thì đúng là hiểu, tất cả mọi người đều là người lăn lộn trong đám son phấn, nhưng bình thường chỉ vui chơi phát tiết, không giống với việc rung động thực sự.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như việc này rơi vào trên người mình, mức độ nghiêm trọng của việc đả kích tâm hồn thật khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, hiểu là hiểu, sự thật đã gây ra tổn thất thì vẫn là sự thật, đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm.

Bất kể lập trường của ngươi như thế nào, sơ tâm của ngươi như thế nào, chung quy lại cũng vì tình cảm chân thành của ngươi mà đã hại chết không ít người, làm lỡ kế hoạch lớn, còn đánh mất dị bảo của Thần Vô Tú. Tất cả những chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm, thái độ trong chuyện này cũng phải nghiêm chỉnh.

Nếu không sau này còn sống thế nào?

Lôi Năng Miêu thất hồn lạc phách nói: “Hiểu rồi, ta sẽ giải thích với các huynh đệ.”

Sa Hồn thở dài, nói: “Được. Hai chúng ta muốn hỏi... Thiên Lôi Kính của ngươi, không bị lừa đi đấy chứ?”

Không thể trách được hai người có loại suy nghĩ này trong đầu, thực sự là tình huống hiện tại của Lôi Năng Miêu, gần như có thể nói, cho dù là cái mạng nhỏ có bị lừa đi thì đó cũng là chuyện bình thường...

Thậm chí, đối với việc Tả Tiểu Đa không thuận tay lấy luôn cái mạng nhỏ của Lôi Năng Miêu,...

Bọn họ dã rất kinh ngạc rồi!

“Thiên Lôi Kính...”

Lôi Năng Miêu nuốt một ngụm nước miếng, khóc chít chít nói: “... Ngay vừa rồi... đã bị... cầm đi rồi... Nàng nói muốn xem... hu hu...”

Sa Hồn và Hải Hồn Sơn bất lực ngửa mặt lên nhìn trời.

Tên này, quả nhiên đoán không sai, thực sự bị lừa mất rồi.

“Năng Miêu...” Sa Hồn rốt cuộc không nhịn được: “Ngươi cũng xem như đã từng qua vạn bụi hoa, là tên nổi tiếng hạ lưu không phong lưu... khéo léo mưu trí, lại chẳng thiếu gì, ngươi đây...”

Đúng là vẫn còn có chút không hiểu. Ngươi là người từ trước đến nay đều coi phụ nữ như đồ chơi, vậy mà cũng có ngày trọng tình như thế này?

Lôi Năng Miêu hồn bay phách lạc nhìn về phương xa, trong vẻ mặt vẫn còn xen lẫn sự loạn nhịp tim khó có thể diễn tả và vẻ không còn gì để lưu luyến.

Thật lâu thật lâu sau, hắn mới nói: “Trái tim ngươi, đã từng thực sự rung động chưa?”

“Tình cảm của ngươi, có từng thật lòng bao giờ không?”

“Trải qua vạn bụi hoa, ngươi có từng yêu chưa?”

Hải Hồn Sam hoàn toàn mờ mịt: “Nhưng mà... đây, đây là ngươi bị hãm hại đấy, đó là một tên đàn ông...!”

Lôi Năng Miêu vẻ mặt cạn lời: “Ta biết! Ta hận hắn! Ta hận không thể bằm thây vạn đoạn, nghiền xương cốt Tả Tiểu Đa thành tro. Nhưng mà ta không quên được hình tượng giả nữ kia của hắn... Ta... Ta...”

Đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời thở dài: “Chẳng lẽ đời này ông đây chơi phụ nữ quá nhiều, hạ lưu quá mức, nên bây giờ mới gặp báo ứng! Gặp được một tên không có liêm sỉ, từ nay về sau làm lỡ chuyện cả đời...”

Hải Hồn Sơn và Sa Hồn lại lần nữa cạn lời.

Hai người này đều là những người thông minh đến cực điểm, sao có thể nghe không hiểu, vị Lôi Năng Miêu này tuy ngoài miệng đang mắng, từng lời từng chữ chuẩn xác rõ ràng, thế nhưng ý oán hận trong đó cũng không mãnh liệt.

Trái lại, trong đó còn mơ hồ có chút tiêu sái.

Mơ hồ có chút mùi vị hoàn toàn ngộ ra.

“Vậy, chuyện đuổi giết Tả Tiểu Đa, ngươi... có tham gia không?”

Hải Hồn Sơn hỏi.

“Không tham gia.”

Bình Luận (0)
Comment