Vô số bóng người liều mạng đuổi theo, ở bốn phương tám hướng cũng có người liều mạng hóa thành ánh sáng truy kích.
“Quá mạnh!”
Hải Hồn Sơn nhìn phương hướng Tả Tiểu Đa rời đi, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Từ lúc ra khỏi cửa sổ cho đến lúc Tả Tiểu Đa thoát thân rời đi, liên tục chiến đấu kịch liệt, nhưng tổng thời gian cũng không đến sáu giây!
Mà trong sáu giây ngắn ngủi này, sức chiến đấu mà Tả Tiểu Đa thể hiện khiến những thiên tài đứng đầu Vu Minh ở đây đồng thời trầm mặc, cảm thấy hoảng sợ, thậm chí còn có chút run rẩy.
“May mà Thương Hồn Tiễn của ngươi không xuất thủ... nếu không... chỉ sợ sẽ bị hắn phá luôn mất hai bảo bối.” Hải Hồn Sơn lộ ra vẻ mặt hách nhiên, nhìn Sa Hồn đến bây giờ vẫn mang vẻ mặt sầu thảm.
Sa Hồn chỉ cảm thấy thần hồn chấn động không thôi, bàn tay cầm Thương Hồn Tiễn cũng hơi run rẩy.
Vừa rồi trong nháy mắt hắn động não, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không có tham chiến. Nhưng trong khoảnh khắc Tả Tiểu Đa xuất thủ kia, hắn rõ ràng cảm nhận được sự chấn động từ sâu trong linh hồn!
Đó là một loại dao động cảm xúc kinh khủng!
Rõ ràng hắn vẫn cảm nhận được được một sự oán niệm ngập trời, sự oán niệm vì Thương Hồn Tiễn không có ra tay với mình - dường như Tả Tiểu Đa này đã coi Thương Hồn Tiễn là đồ vật của hắn vậy.
Mà điều khiến Tả Tiểu Đa hiện tại càng phẫn nộ chính là, Thương Hồn Tiễn của hắn bị kẻ khác cầm đi... Đại khái chính là loại phẫn nộ này!
Đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng khi hắn phá vòng vây, ánh mắt nhìn về phía Sa Hồn tràn ngập tức giận, tràn đầy sự không cam lòng. Sự oán niệm kia, ngay cả cách mấy ngàn mét, Sa Hồn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng!
Nhưng Sa Hồn không thể hiểu được, sự oán niệm này của Tả Tiểu Đa rốt cuộc là tại sao lại sinh ra?
Đây là đồ của ngươi à?
Ngươi phẫn nộ cái gì?
Đây là của nhà ta, là bảo vật mà nhà chúng ta đã giữ gìn vô số năm, ngươi không cướp được thì phẫn nộ thế à? Lại còn đau lòng?
Nhưng thực sự có thể cảm nhận được, Thương Hồn Tiễn đã như không còn là của riêng hắn nữa. Loại hoảng sợ này chạy thẳng đến tận đáy lòng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Sa Hồn rốt cuộc cũng nghĩ ra: thực ra sự phẫn nộ của Tả Tiểu Đa và của Thần Vô Tú đều có nguyên nhân giống nhau: kế hoạch đã bố trí tốt rồi, tại sao lại không ra tay?
Nhưng tâm lý lúc đó không giống nhau. Suy nghĩ của Thần Vô Tú là: ngươi mà sớm ra tay theo như kế hoạch đã định, Tả Tiểu Đa không phải sẽ ở lại sao?
Mà sự phẫn nộ của Tả Tiểu Đa lại là: ngươi mà ra tay, Thương Hồn Tiễn kia còn không phải là của ta sao?
Ta hao tâm tổn trí mới có thể moi được kế hoạch của các ngươi từ miệng Lôi Năng Miêu, kết quả chuyện đã tới trước mắt, ngươi lại không thực hiện theo kế hoạch?
Lý nào lại thế!
Ừm, đây chính là sự phẫn nộ của Tả Tiểu Đa.
Sa Hồn thở sâu: “Chuyện hôm nay, thực sự là kỳ ba...”
“May mà không ra tay, không bị trúng kế.” Nghe Hải Hồn Sơn nói xong, Sa Hồn thở hổn hển, một lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời.
Trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Nhưng mà ngươi, tại sao lại không ra tay?” Giờ phút này, tuy rằng Hải Hồn Sơn hiểu và tán thành hành động không ra tay của Sa Hồn, thế nhưng vẫn hoàn toàn khó hiểu với toàn bộ hành động của hắn.
Vừa rồi ngay lúc tai họa sát nách, tất cả đều diễn ra đột ngột như vậy, nếu đổi lại là mình, sợ rằng bản thân sẽ không nghĩ được nhiều, nhìn thấy cơ hội nhất định sẽ ra tay trước!
Kế hoạc chính là như thế mà.
“Không dám, thật sự là không dám!”
Sa Hồn cười khổ: “Nếu đổi lại là kẻ địch khác, Thương Hồn Tiễn của ta nhất định sẽ ra tay tấn công ngay từ đầu. Nhưng mà... đối tượng kia là Tả Tiểu Đa, trong nháy mắt xuất thủ, ta theo bản năng suy nghĩ nhiều hơn một chút.”
“Tổng hợp lại tất cả những tin tức đã có, tin rằng tất cả mọi người cũng đã nhìn ra, người này là một gã có giới hạn cực thấp, thậm chí là một tên không có giới hạn cuối... Hắn ngay cả loại chuyện nam giả nữ, bán đứng, lừa gạt Lôi Năng Miêu đều có thể làm được thì còn có chuyện đê tiện, vô sỉ hơn nào mà không làm được?”
Sa Hồn nói: “Hắn đã biết được tất cả kế hoạch của chúng ta qua Lôi Năng Miêu, nếu vẫn dám ở lại, lý do duy nhất cũng chỉ có... thèm thuồng số lượng lớn bảo bối của chúng ta!”
“Lại nói đến khoảnh khắc hắn lao ra kia, rõ ràng là đã tranh thủ được khoảng cách nửa giây, nhưng hắn thà rằng buông tha thời gian nửa giây quý giá đó, lựa chọn ở lại, nhằm vào sự bố trí của bảo bối... Mà cuối cùng, hắn đã thật sự mang Chấn Không La đi!”
Sa Hồn thở dài.
Đối với tính nết của tên Tả Tiểu Đa này, Sa Hồn đột nhiên cảm thấy, có chút không thể miêu tả được.
Tên này rốt cuộc là loại gì không biết?
Ngay cả loại chuyện nam giả nữ, thủ đoạn đê tiện mà tất cả các cao thủ đều khinh thường hắn đều có thể làm ra được, nhưng lại có thể khiến cho tên lãng tử tình trường như Lôi Năng Miêu mê mẩn đến tâm thần hỗn loạn, thần hồn điên đảo...
Cái đức hạnh này, thực sự là không một ai có.
Sa Hồn tự suy nghĩ một chút, cảm thấy da đầu run lên. Dù sao nếu là bản thân mình, thì mình không làm được...
Thậm chí, trước đó hắn rõ ràng đã sắp thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại thà mạo hiểm sống chết, lần thứ hai rơi vào vòng vây, cũng chỉ vì muốn tạo được cơ hội cướp đi một bảo bối...
Sự tham lam này, nói thật, đủ để khiến tất cả các công tử Vu Minh thế gia cảm thấy kinh ngạc, mặc cảm!
Thậm chí là hoàn toàn cạn lời!
Ngươi thực sự là không sợ chết!
Liều mạng chiếm lời, thà chết chứ không chịu thiệt.
Nhìn thấy mấy vị công tử dẫn theo người ngựa gào thét đuổi theo, Hải Hồn Sơn và Sa Hồn không khỏi im lặng, rất lâu không nói được gì.
Thân mình Thần Vô Tú từ trên không trung bay xuống, đường gân ở ba ngón tay rũ xuống, đau đến mức cơ mặt co quắp.
Hắn và Tả Tiểu Đa tranh đoạt quyền sở hữu Chấn Không La, kết quả bị kiếm khí của Tả Tiểu Đa cắt qua, bởi vì vội vàng mà không có cắt đứt ngón tay, Tả Tiểu Đa dùng vũ lực kéo lại, nhưng cũng khiến gân ngón tay của Thần Vô Tú bị kéo dài ra đến hai mét, lúc này mới chặt đứt...
Loại đau đớn rút gân đúng nghĩa đen này không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Hiện tại Thần Vô Tú đau đớn đến mơ hồ rồi, thậm chí bị kéo đến mức thân thể biến dạng...