Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1795 - Chương 1793: Hỏng Rồi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1793: Hỏng rồi (2)

Sa Hồn vừa chạy vừa nhẹ giọng nói: “Đừng có không cho là đúng, cho rằng ta đang nói chuyện khoa trương. Nói với ngươi một câu chân thật nhất, ngay từ đầu ta đã không cảm thấy hứng thú lám đối với chuyện giết Tả Tiểu Đa. Chuyện thực sự khiến ta hứng thú chính là bí mật trên người Tả Tiểu Đa kia, đó mới là mục đích của ta.”

Hắn quay đầu nhìn Hải Hồn Sơn: “Hải huynh, ngươi tuyệt đối đừng nói rằng ngươi chỉ vì lập công, như vậy sẽ chỉ khiến ta coi thường ngươi.”

Hải Hồn Sơn cười gượng hai tiếng, nói: “Đó là điều đương nhiên. Có điều hiện tại tình hình thế này, chúng ta chưa chắc sẽ có cơ hội.”

Sa Hồn cười khổ: “Nếu chúng ta có cơ hội, ngươi và ta sao có thể có cuộc nói chuyện này.”

Hai người không hẹn mà cùng thở dài.

Không thể không nói, những lời liên tiếp này của Sa Hồn, tất cả đều là lời nói thật, những lời chân thật nhất!

Nếu có cơ hội, hai sao có thể chân thành nói chuyện?

Tự mình im lặng ra sức làm là được.

“Hải huynh, chúng ta liên thủ đi.” Sa Hồn nói.

“Chúng ta, không phải vẫn luôn liên thủ sao?” Hải Hồn Sơn nhíu mày nói.

“Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ với ta. Cái ta nói là liên thủ đúng nghĩa đen!”

Sa Hồn nghiêm túc nói: “Chỉ có ta và ngươi hai người liên thủ, chứ không phải là hai gia tộc liên thủ.”

Hải Hồn Sơn cẩn thận suy xét hồi lâu, nói: “Cho dù chúng ta chung sức hợp tác, cơ hội vẫn sẽ không lớn.”

“Bất kể là phương diện nào.”

“Ta hiểu ý của ngươi là gì.”

“Ngươi suy nghĩ một chút, ta có ý tưởng này...” Sa Hồn không hề nói ra miệng, mà ngược lại dùng truyền âm trao đổi.

Hải Hồn Sơn bình tĩnh lắng nghe, không ngừng gật đầu trong im lặng.

Theo thời gian, tần suất trao đổi giữa hai người cũng càng lúc càng nhanh.

Hộ vệ phía sau yên lặng theo sát.

Nhưng mà, không thể phủ nhận, suy nghĩ trong lòng mọi người đã yên lặng thay đổi.

Suy nghĩ muốn bắt Tả Tiểu Đa để lập công, giờ phút này, không thể nói là gần như không còn, nhưng cũng đã không còn đáng kể.

...

Bên kia, Tả Tiểu Đa vẫn đang tự tại điên cuồng chạy trốn.

Dọc đường lẩn trốn, hắn vừa trốn vừa tự kiểm điểm: “Không được, như vậy không được, như vậy rất là tham lam.”

“Cái tính tình này nhất định phải sửa, phải sửa!”

“Lần này, nếu như lựa chọn thành thật đào tẩu, thì sau đó đâu có nhiều chuyện lộn xộn như vậy... Sao lại cứ khăng khăng muốn vớt thêm hai bảo bối chứ, ngay cả cái mạng nhỏ cũng không để ý... Như vậy là không được!”

“Nếu như khi đó trực tiếp bỏ chạy, chỉ cần tung một chút mật nguyệt quế đúng lúc là có thể đánh lạc hướng truy binh ở mức tối đa, tiếp đó tạo ra một vài dấu hiệu giả, sau đó trốn vào trong Diệt Không Tháp, tránh đi đầu sóng ngọn gió... tình hình sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu, thế nào lại tự mình đi tìm phiền phức...”

Nếu như chỉ cắt đuôi truy binh phía sau, đối với Tả Tiểu Đa, việc này rất dễ dàng, không thành vấn đề, vài chiêu Thiên Nguyên Di Độn là có thể đạt được hiệu quả.

Nhưng muốn né tránh thần niệm của cường giả đang ở trên bầu trơi này, đối với Tả Tiểu Đa hiện tại, đây gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Tuy rằng hiện tại trốn vào trong Diệt Không Tháp có thể tạm thời được bảo vệ, không cần lo lắng, thế nhưng nếu lại trực tiếp lộ ra lá bài tẩy thfi sẽ có vô số tai hoạ ngầm ở phía sau.

Đối phương chỉ cần tập trung ở một khu vực này, điều động đại quân đến bao vây, vậy thì bản thân thực sự chỉ có đường chết!

Dù sao, Diệt Không Tháp không thể tự di động được.

Bản thân mình biến mất ở nơi nào thì lúc đi ra sẽ vẫn ở nơi đó.

Nếu như điều này bị kẻ địch biết được... vậy thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!

Thế nên việc duy nhất mà Tả Tiểu Đa có thể làm hiện tại là chỉ có thể liều mạng mà chạy, tập trung tinh thần chạy trốn!

Nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của Vu Minh, bốn phương tám hướng xung quanh nơi nào cũng có kẻ địch, đâu đâu cũng đều là địch; thông tin vị trí của mình, nếu bị truyền ra ngoài một cách rõ ràng...

Chẳng qua chỉ là đoạn đường mấy trăm dặm mà trước sau đã gặp phải bảy tám trận đại chiến.

Những lần đánh chặn, những trận chiến cấp độ này đương nhiên không thể gây tổn thương đến hắn, thậm chí ngay cả việc ngăn cản bước chân của hắn cũng không làm được. Nhưng mà Tả Tiểu Đa lại biết rõ rằng, tình cảnh của mình càng ngày càng nguy hiểm!

Một khi tứ phía được bao vây thành công, vậy thì cho dù mình có Bổ Thiên Thạch cũng không có ích gì, đều sẽ bị tiêu hao đến chết ở đây!

Ngươi có vô địch trong những người cùng cấp bậc, có vô địch dưới Phi Thiên, chẳng lẽ còn có thể một mình chiến đấu không ngừng với tất cả Ngự Thần Quy Huyền của Vu Minh?

Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Càng đừng nói đến người trên Phần Thân Lệnh - hoàng bài tất sát nhằm vào mình!

“Đều là do cái tính tham lam này đã dẫn đến tình cảnh tồi tệ hiện tại!” Tả Tiểu Đa hối hận đến xanh ruột, hung hăng tự vả vào miệng mình.

Hắn thầm nghĩ bên trên Phi Thiên không thể ra tay, nhưng mà đối với thế cục trước mắt, căn bản không làm nên chuyện gì!

“Tại sao cứ nghe thấy bảo bối là lại không nhích được chân chứ? Đã nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần rồi!”

“Sao lại dạy mãi không sửa thế chứ?”

“Tính cách tham lam này của ngươi, sớm muộn cũng sẽ ăn tổn thất lớn!”

Tả Tiểu Đa nước mắt giàn giụa, vừa hối hận vừa chạy.

Tả Tiểu Đa vẫn luôn hiểu rất rõ tính cách của mình, nhưng mà từ trước đến nay hắn chưa từng thực sự gặp nguy hiểm gì.

Mà sự tham lam nho nhỏ đó cũng chỉ là muốn tăng cường nội tình bên trong của mình.

Thế nên Tả Tiểu Đa cũng không để trong lòng, nhiều lần hắn nhắc nhở chính mình phải bỏ tính này đi, thế nhưng gặp được món hời, hắn vẫn có chút không khống chế được bản thân.

Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình bình thường đã tạo cho Tả Tiểu Đa bản tính keo kiệt và tham lam, đồng thời ham muốn tiền bạc và tài nguyên của hắn vô cùng lớn.

Nhưng lúc này, cũng chính bởi vì tham lam mà hắn đã đặt bản thân mình vào trong hoàn cảnh gần như là phải chết!

Tả Tiểu Đa hiểu sâu sắc rằng, bản thân mình phải sửa lại tính cách này!

Nếu lần này còn có thể còn sống trở về, tật xấu tham lam này nhất định phải sửa!

Ta có thể tham lam!

Thế nhưng, phải có một điều kiện tiên quyết, chính là: không thể để sự tham lam ấy uy hiếp tính mạng của mình!

Nếu không, nhất thiết phải từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment