Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1796 - Chương 1794: Chơi Lố Rồi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1794: Chơi lố rồi

“Chỉ cần ta có thể sống trở về, ta sẽ không dám... tham lam như vậy nữa...” Tả Tiểu Đa đau đớn thề thốt.

Đây lại là một lần trưởng thành của Tả Tiểu Đa. Nhưng lần trưởng thành này là dùng tuyệt cảnh để đổi lấy.

Sự thay đổi tâm tính cũng không thể thay đổi được tình cảnh ác liệt trước mắt!

Toàn bộ vùng đất đều là phạm vi của kẻ địch, cách hàng ngàn hàng vạn dặm không có bất kỳ sự trợ giúp nào; trên bầu trời, thần niệm cường giả theo dõi.

Tả Tiểu Đa có chút mờ mịt.

Ta nên làm cái gì bây giờ?

...

Trên bầu trời.

Lệ Trường Thiên hiển nhiên cũng phát hiện hoàn cảnh xấu hổ của cháu ngoại.

Về vấn đề này, hắn cũng có chút cạn lời.

Rất rõ ràng, đặc điểm tính cách này của Tả Tiểu Đa ai nhìn vào cũng hiểu rõ, kinh hoàng khiếp sợ.

Tham!

Rất tham!

Hiện tại, rất rõ ràng, tuy rằng Tả Tiểu Đa còn đang chạy trối chết, thế nhưng đã rơi vào tình thế tuyệt vọng. Khắp Vu Minh giống như một nhà tù khổng lồ.

Ước chừng hàng triệu cao thủ đều tập trung về phía này.

Cho dù Tả Tiểu Đa có năng lực thông thiên, đối mặt với loại tình huống như thế này, thân ở trong hoàn cảnh, muốn chạy trốn ra ngoài, cũng khó như lên trời.

Lệ Trường Thiên hiện tại có xúc động muốn chạy xuống dẫn cháu ngoại trai mình chạy trốn.

Xem ra vẫn là đi tới bước này.

Thằng nhóc này, năng lực rước họa thực sự là quá mạnh mẽ.

Trên Phi Thiên đã không thể ra tay, nhưng mà đối phương truyền âm chỉ điểm cũng là hành vi vừa vi phạm vừa không vi phạm quy tắc, ngươi có gì để chứng minh ta ra tay?

Ta ra tay chỗ nào, cùng lắm chỉ là động miệng nói chuyện mà thôi!

Ta mà không ra tay thì không xong. Lệ Trường Thiên hít sâu một hơi, chuẩn bị phi thân xuống, một phát tóm lấy, lướt nhanh mà đi, trực tiếp xé rách không gian, chỉ cần vài giây là có thể quay lại Nhật Nguyệt Quang!

Ngay vào thời điểm Lệ Trường Thiên muốn phi thân xuống... đột nhiên ở phía chân trời có một đám mây đen cuồn cuộn dựng lên, hướng về phía bên này, giống như gió lốc thổi qua, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Một tiếng cười điên cuồng vang lên từ đằng xa: “Ha ha ha ha... Đến lượt ta, ha ha ha...”

Ở phía đám mây đen đó, thấp thoáng những lớp vòng tròn màu vàng, chập chờn lấp lóe...

Lệ Trường Thiên hoàn toàn sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi!

Trong chớp mắt, đám mây đen kia lại quét qua mọi người, đi tới hư không trước mắt nơi Lệ Trường Thiên ẩn thân, cười khà khà một cách quái dị: “Đây là ai vậy? Lấp ló ở đây định làm gì thế?”

Giờ khắc này, Lệ Trường Thiên cả người lạnh lẽo, cơn ớn lạnh thấu tận tim!

Vô Độc!

Vô Độc Đại Vu lại tới đây!

Chơi lố rồi...

Nhìn chung quanh thế giới hiện tại, có thể khiến cho Ma Đạo Tổ Sư Lệ Trường Thiên cảm thấy sợ hãi, phải nhượng bộ đối phương, nhiều nhất không vượt quá ba người.

Người đầu tiên đương nhiên là Hồng Thủy Đại Vu, Lệ Trường Thiên có nằm mơ cũng muốn giết chết hắn. Cho đến nay, đêm khuya nằm mộng, mỗi khi nhớ lại ba mươi sáu vị huynh đệ của mình đều ngã xuống trong tay Hồng Thủy Đại Vu, Lệ Trường Thiên lại hận đến ngứa răng. Nhưng Lệ Trường Thiên biết, cả đời tâm sức của mình cũng không thể giết chết Hồng Thủy Đại Vu bằng thực lực, kết quả tốt nhất có lẽ chính là tự bạo, dẫn hắn chết theo.

Tiếp theo chính là Tả Trường Trường. Thực lực của người này hơn xa Lệ Trường Thiên, cũng giống như Hồng Thủy Đại Vu, đều là người không thể địch nổi. Nhưng nguyên nhân thực sự khiến Lệ Trường Thiên nhượng bộ hắn chính là, khi tên này đánh cắp trái tim của con gái mình, bản thân lập tức từ tiểu đệ biến thành cha vợ được lời... Phi, bản thân mình chính là ông cha vợ hàng thật giá thật của Tả Trường Trường, sao lại được lời chứ... Tóm lại lão tử không thích tên con rể Tả Trường Trường này, thế thì thế nào?

Thế nên Tả Trường Trường dĩ nhiên không dám gặp mặt mình, mà bản thân mình thực ra cũng vô cùng không muốn thấy mặt hắn. Hắn xấu hổ? Lão tử cũng xấu hổ chứ...

Mà người thứ ba Lệ Trường Thiên không thích nhưng vẫn phải nhượng bộ, không phải là Lôi Đạo Nhân của Đạo Minh, cũng không phải Trích Tinh Đế Quân của Tinh Hồn, đạo môn Thất Kiếm, Băng Minh Đại Vu hay các Đại Vu khác, mà chính là Vô Độc Đại Vu trước mắt này. Thậm chí, mức độ kiêng kỵ của Lệ Trường Thiên đối với người này còn nằm trên cả Hồng Thủy Đại Vu và Ngự Tọa Tuần Thiên Tả Trường Trường!

Cho đến nay, nếu như không có biến cố đáng kể, Hồng Thủy Đại Vu cho dù có đánh Lệ Trường Thiên cũng sẽ không giao chiến với đối thủ của hắn, tính mạng hiếm khi gặp nguy hiểm. Mà Tả Trường Trường lại là con rể nhà mình, xấu hổ hay là các loại khác gì đó, hơn nữa hiện tại ngay cả cháu ngoại cũng sinh rồi, có gặp mặt thì thế nào, có thể xấu hổ đến chết người sao?

Chỉ có thằng nhãi Vô Độc Đại Vu này mới chính là người thực sự khiến cho Lệ Trường Thiên phải đau đầu!

Tên nhãi này cả người toàn độc, thực sự là không thể khiến cho người ta không ghét được.

Hắn nghiêng đầu nhìn xuống dưới, thần niệm vẫn có thể cảm giác được Tả Tiểu Đa đang không ngừng chạy trốn.

Hành động này của Lệ Trường Thiên hiển nhiên là có ý định liều mạng, kéo Tả Tiểu Đa trực tiếp chạy lấy người. Hiện tại Vô Độc Đại Vu tới, tình hình đã thay đổi, lúc này không đi còn chờ đến khi nào?

Nhưng mà, chỉ một động tác đó của hắn, phạm vi sương mù màu đen bên người Vô Độc Đại Vu ở phía đối diện cũng lập tức tăng lên gấp mấy chục lần, bốc lên tản ra hàng chục ngàn mét, giống như mây đen bao phủ bầu trời. Hắn đương nhiên cũng có động tác.

Ngay sau đó, lại nghe được giọng nói đau buồn của Vô Độc Đại Vu: “Ma huynh, nhìn gì thế?”

Lệ Trường Thiên hít sâu một hơi, nói: “Vô Độc, đã lâu không gặp. Không ngờ với thân phận và địa vị của ngươi lại ra tay vì việc nhỏ này, đúng là khiến cho ta bất ngờ.”

Vô Độc Đại Vu thản nhiên nói: “Có Ma Tổ đại giá quang lâm Vu Minh, nếu không có cấp bậc Đại Vu đích thân ra tiếp khách, đó mới là Vu Minh thất lễ. Thế nào, Ma Tổ đại nhân không muốn uống trà tâm sự với ta sao?”

“Ta và ngươi không có gì để tâm sự hết, không có hứng thú.”

“Nhưng mà lão tử rất có hứng thú tán gẫu với ngươi, trò chuyện lâu dài, trò chuyện thâu đêm suốt sáng.”

Trán Lệ Trường Thiên nổi gân xanh, nói: “Vô Độc, ngươi muốn ngăn cản ta?”

“Ngươi muốn làm gì?”

Vô Độc Đại Vu nheo mắt, nói: “Ngươi muốn dẫn tên nhóc kia đi?”

Lệ Trường Thiên bay lượn lên cao chót vót, nói từng chữ: “Thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment