Cho dù Tả Tiểu Đa chết ở bên trong, chúng ta coi như ra ngoài rèn luyện một chuyến. Cho dù có rèn luyện thêm một phen cũng không có hao tổn gì.
So với những võ tu luyến tiếc sinh mệnh hơn, vẫn có không ít người quyết chí đi vào sau một phen cân nhắc: nếu chẳng may Tả Tiểu Đa trúng độc ở bên trong, vậy thì tiện tay là có thể chặt đầu hắn lập công rồi?
Loại lợi ích này, nhất định phải chiếm được.
Cầu phú quý trong hung hiểm, cơ hội và rủi ro cùng tồn tại, há lại chỉ là câu nói miệng để đó?
Những võ tu phân tán ở bên ngoài, đội thứ nhất ba trăm người trong Phần Thân Lệnh, vọt vào trong nhanh như chớp.
Sau đó lại có một đội nhân mã, sau khi đã mang theo rất nhiều vật phẩm phòng thân thì thận trọng tràn vào dãy núi Xích Dương.
Trước sau bốn phương tám hướng, thời gian không quá mười lăm phút đã có năm sáu mươi ngàn người tràn vào.
Từ khi nơi này có tên là vùng cấm sinh mệnh, dãy núi tử thần, hơn một trăm ngàn năm, đây là lần đầu tiên có nhiều người chen chúc đi vào đến vậy!
Hơn nữa, số người tiến vào còn đang không ngừng tăng mạnh.
Rào rào...
Vô số ngọn sóng mờ nhạt trong dãy núi Xích Dương dần dần khuếch đại.
Đó là vô số độc trùng rất nhỏ đang ngủ đông bị quấy nhiễu, bắt đầu rút lui về phía sâu của khu rừng rậm.
Độc trùng ẩn nấp ở dãy núi Xích Dương cực kỳ độc, nhưng thân thể lại hết sức nhỏ bé, thế nên sau khi cắn trúng người chắc chắn sẽ chết. Lúc này động tĩnh ồn ào, bản năng tìm chỗ an toàn tránh sự nguy hiểm của sinh vật phản ứng lại, tìm đến những nơi bí mật hơn để ẩn náu.
Đại khái chính vì điều này, trong số lượng lớn nhân thủ của Vu Minh tràn vào nơi này có rất ít người bị độc trùng cắn ngay từ đầu.
Mà giờ phút này, Tả Tiểu Đa đang vội vàng chạy vào với sức nóng bốc lên quanh thân.
Lúc hắn vừa mới tiến vào ranh giới của dãy núi Xích Dương đã phát hiện ra có điều không ổn. Hắn một mạch lao đến bên cạnh một con sông nhỏ thoạt nhìn trong vắt, đang định rửa mặt rửa tay nghỉ ngơi cho đỡ mệt một chút thì ngạc nhiên phát hiện dưới đáy con sông này trải đầy xương cốt trắng bệch...
Hơn nữa những xương cốt này còn đang có dấu hiệu từ từ tan ra từng chút một. Tuy rằng quá trình diễn ra chậm nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Tả Tiểu Đa sợ đến dựng cả tóc gáy, kinh hồn táng đảm. Sau khi cẩn thận nhìn nước sông trong vắt trước mặt, hắn hoảng sợ phát hiện, trong con sông nhỏ này có rất nhiều con trùng nhỏ bé cùng màu nước, nếu không phải Tả Tiểu Đa đã sớm nghi ngờ nước của con sông này thì căn bản khó có thể phát hiện.
m thanh rào rào vang lên bốn phía, những độc trùng bị quấy nhiễu bắt đầu hoảng loạn không biết đường chạy trốn.
Bùm một tiếng, một con mãng xà thô to như thùng nước, toàn thân đầy vảy cứng, trên đầu có một cái sừng màu đỏ nhảy thẳng vào trong nước, dường như có ý định bơi về phía bờ bên kia.
Nhưng trong nháy mắt khi nhảy vào giữa sông, một tiếng thét kinh hoàng vang lên, trong vô thức, con mãng xà kia quằn quại với trạng thái kịch liệt chưa từng có. Tả Tiểu Đa rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt kia... trong nháy mắt khi mãng xà nhảy vào giữa sông... không, thậm chí lúc thân mình mãng xà còn đang ở trên không trung, vô số sợi tơ từ trong nước xông ra ngoài, toàn thân mãng xà lập tức như bị hơi nước bao phủ.
Cho đến khi mãng xà thực sự rơi vào trong nước, vảy xung quanh thân nó đã không còn khả năng tự bảo vệ, máu thịt bắt đầu bóc ra, nước trong sông nhỏ lập tức bị nhuộm thành màu đỏ.
Nhưng mà, có một thứ gì đó rất nhỏ vọt tới đây, trước sau chỉ chưa quá năm giây, chẳng những mãng xà không thấy đâu nữa, mà ngay cả nước sông bị máu tươi nhiễm đỏ kia cũng đã nhanh chóng khôi phục lại trong vắt, mặt nước dần dần tĩnh lại, chỉ thấy đáy nước lại có thêm một bộ xương trắng, vẫn đang chậm rãi phân hủy, dần dần tiêu trừ chút dấu vết cuối cùng.
Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy da đầu run lên, hai mắt gần như trợn trừng. Đây rốt cuộc là loại độc trùng gì? Sao lại có thể tà ác như vậy? Một con mãng xà hơn năm trăm ký, trong thời gian chưa đến mấy giây, ngay cả thịt, thậm chí là máu tươi cũng đều cắn nuốt hết?
Tả Tiểu Đa vẫn đang kinh ngạc, đang chấn động, chợt thấy dưới chân có chút động tĩnh, dường như trong đất có thứ gì đó. Hắn nhấc chân lên xem xét, lần thứ hai bị dọa cho nhảy dựng.
Chỉ thấy từ nơi vừa rồi mình đặt chân có hai thứ như con kiến, giống như mũi khoan đang khoan lên, lúc này một nửa thân mình đã lộ ra. Hắn nhìn đôi giày làm bằng da thú của mình, vậy mà đã bị đục bảy tám lỗ...
“Ta f*ck!”
Tả Tiểu Đa bị dọa nhảy dựng, vội vàng vận công, đứng trong hư không, không dám đặt chân lên mặt đất nữa. Hắn quan sát xung quanh, nhìn cây côi rậm rạp trước mắt, hy vọng có thể tìm được một nơi ẩn nấp bí mật. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trên rất những chiếc lá khổng lồ của rất nhiều cây cối, mơ hồ có ánh sáng lưu động, tỉ mỉ nhìn lại, lại là từng lớp từng lớp trùng nhỏ, lăn qua lộn lại trên lá cây, giống như là bày trận, nhìn vào không khỏi cảm thấy ghê người, rơi vào sợ hãi...
Tả Tiểu Đa trong lòng càng thêm run sợ. Lại nhìn xuống đất, đã thấy bên cạnh chỗ mình vừa đặt chân cũng có lá cây khô, hắn thúc giục chân khí lộn qua một cái, trơ mắt nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con trùng dán ở mặt đất bay vọt lên.
Tả Tiểu Đa nếu không dám lưu lại nữa, hắn bất chấp bị bại lộ, dốc hết sức vận chuyển Viêm Dương chân kinh, một cơn sóng cực nóng bắt đầu dâng lên dữ dội, lập tức thiêu rụi tất cả những vật nhỏ ghê tởm này!
Chỉ một thoáng, trong không khí tràn ngập mùi khét.
“Quá nguy hiểm... lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.”
“Đây là cái nơi quỷ nào!”
Tả Tiểu Đa khẽ cắn môi, có ý quay đầu đi ra ngoài, nhưng đoán chừng sẽ đúng lúc gặp phải đại quân đang săn đuổi mình, ắt sẽ lâm vào vòng vây trùng điệp, thập tử vô sinh.
Tuy rằng nơi này bốn phía đầy rẫy nguy hiểm, thế nhưng không hẳn là không có đường sống. Tả Tiểu Đa đã quyết định, vận động Viêm Dương chân kinh, cuốn lấy toàn thân, đi thẳng vào trong!