Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1802 - Chương 1800: Vùng Cấm Sinh Mệnh, Dãy Núi Xích Dương

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1800: Vùng cấm sinh mệnh, dãy núi Xích Dương

Chỉ là, nơi này là nội địa của Vu Minh, Tả Tiểu Đa không am hiểu nhiều như Lý Thành Long, cũng không rành về địa lý của các nơi như Phương Nhất Nặc. Lúc này hắn chỉ biết chạy trối chết, dần dần hoảng loạn không biết chọn đường.

Mặc dù có Tiểu Long đang điều tra, nhưng Tiểu Long cũng lần đầu nhìn thấy loại thảm thực vật nhiệt đới này, căn bản không biết rõ sự hung hiểm nơi đây.

Thảm thực vật trước mắt này chỉ là bắt đầu của dãy núi này, hơn nữa màu sắc lộng lẫy, có vẻ hơi dị thường. Nhưng hiện tại đã không còn đường nào để đi nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn băng qua...

Dù sao, đây là phương pháp và phương hướng tiết kiệm khoảng cách nhất.

“Mặc kệ nó, nơi này... thật đúng là một nơi tốt. Không nói những cái khác, dễ dàng ẩn nấp cũng là một lợi thế lớn, ta cũng có thể thở một chút...” Tả Tiểu Đa thấy thích liền thèm, không suy nghĩ gì thêm mà vọt thẳng vào.

Dãy núi Xích Dương, từ trước đến nay đều là nơi nóng nhất tam đại lục, còn có tiếng là hỏa diệm sơn.

Trung tâm nơi này nhiệt độ rất cao, hỏa diễm tung bay, gần như không một loài thực vật nào có thể sinh tồn.

Mà xung quanh nơi này, thảm thực vật tươi tốt, rậm rạp đến mức khó tin, ngay cả có dại cũng có thể mọc cao đến mười mấy mét, những gốc đại thụ to đến mức mười mấy người mới ôm hết có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Một khu vực rộng lớn như vậy, bên trong ngoại trừ việc có vô số thiên tài địa bảo còn có rất nhiều độc trùng mãnh thú.

Khí hậu nóng bức quanh năm đã sinh ra rất nhiều loại chất độc không biết gọi tên, cũng sinh ra rất nhiều nơi hung hiểm. Trong đó có vài địa phương vừa nhìn thì không thấy có gì nguy hiểm, thế nhưng một khi có người mạo hiểm tiến vào, số người có thể sống sót đến cuối cùng thì trong một trăm cũng chẳng có một.

Dãy núi Xích Dương, ngoài việc nổi tiếng với khí hậu nóng quanh năm, còn là thiên đường... và tử địa của những người thích mạo hiểm ở Vu Minh bên này!

Mỗi năm, mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu người liều lĩnh đã âm thầm mất mạng ở nơi này. Cũng không biết có bao nhiêu người liều lĩnh đã gặp may mắn, kiếm lời ở đây.

Chỉ bởi vì nơi này, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đó là cơ hội để phát tài.

Cơ hội phát tài nói ở đây không chỉ nói đến thiên tài địa bảo khó có được mà các võ giả muốn có, mà còn chỉ rất nhiều cây cối thấy được ở khắp nơi sau khi xâm nhập nơi này, chỉ cần vận chuyển ra ngoài, đánh bóng thành trân châu thì sẽ trở thành món đồ chơi văn hóa mà người bình thường ở đại lục Vu Minh yêu thích nhất. Sau khi thường thức một thời gian, nó sẽ hiện ra màu sắc như bầu trời đầy sao.

Chơi đùa trên tay giống như đang thưởng thức cả vũ trụ vậy. Theo sự chuyển động, ánh sao sáng lạn, thâm thúy mà lộ ra vẻ thần bí. Cho dù là ban đêm, khi mà vươn tay cũng không nhìn rõ năm ngón thì cũng có cảm giác nhấp nháy như những ngôi sao tràn ngập bầu trời.

Hơn nữa thưởng thức thời gian càng lâu thì càng phát ra một mùi hương kỳ lạ.

Tuổi đời của cây này càng lâu thì càng có giá trị. Cũng chính vì đặc tính này mà nó được đặt tên là cây Tinh Không!

Loại cây này, cho dù là võ giả cũng rất thích thưởng thức.

Nhưng khi chặt loại cây này, ngay cả các võ giả Hóa Vân Ngự Thần cũng cần mạo hiểm tính mạng. Tất cả là vì những nguy hiểm khó lường trải rộng từ tán cây xuống đến dưới mặt đất.

Dưới bất cứ một phiến lá khô nào cũng có thể ẩn giấu một mảng lớn độc trùng, mà loại độc trùng quen trú ở cây Tinh Không này có đặc tính xem thường bất cứ linh khí phòng ngự nào của người dưới Phi Thiên, chỉ cần cắn một cái là có thể cắn vào thịt. Cho dù là võ giả Ngự Thần cũng không nhất định có thể kéo dài được quá nửa canh giờ, tuyệt đối khó chữa trị.

Nhưng nói về nó, dãy núi Xích Dương này, từ trước đến nay đều là chỗ vui chơi hứng thú của Liệt Hỏa Đại Vu và Vô Độc Đại Vu, bọn hắn thường xuyên tới dây dạo chơi.

Mà sở dĩ thường xuyên tới đây cũng là vì hai Đại Vu này không dám ở lại đây nhiều năm.

Hệ số nguy hiểm trong đó là có thể tưởng tượng được!

Tả Tiểu Đa sau khi đã trải qua vô số trận chiến, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi mà tiếp cận khu vực này. Vả lại hắn bị truy đuổi đến mức khó còn chỗ dung thân, rõ ràng ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lao thẳng vào khu vực này.

Mà hắn hoàn toàn không biết, nơi này chính là vùng cấm sinh mệnh của Vu Minh!

Mắt thấy Tả Tiểu Đa vọt vào rừng cây rực rỡ màu sắc này, những võ giả Vu Minh đuổi giết phía sau, có không ít người tham công sốt ruột, theo sát hắn tiến vào. Nhưng càng có nhiều người lại không hẹn mà cùng dừng bước.

Trước mặt chính là cửa tử, thực sự muốn dùng tính mạng để đi thử sao?

Đối với cùng cấm sinh mệnh của Vu Minh này, phàm là những người có hiểu biết có trái tim, tất cả từ trước đến nay đều tràn đầy kiêng kỵ.

Nếu như chết trong chiến đấu với Tả Tiểu Đa, ít nhất cũng được coi như là anh hùng, vì đại kế tương lai của Vu Minh mà hy sinh thân mình, còn có đãi ngộ, con cháu trong nhà cũng có ưu đãi.

Nếu như chính tay bắt được hoặc giết chết được Tả Tiểu Đa, thì điều đó còn tuyệt vời hơn nữa.

Nhưng nếu chết một cách không rõ ràng trong miệng độc trùng, thì lại không có đãi ngộ như thế.

Tuy rằng đám võ giả Vu Minh phần lớn đều có thân thể mạnh mẽ, rất nhiều người cũng ít lo lắng, hàng ngày đều dũng mãnh không sợ chết, đối mặt với kẻ thù bên ngoài thấy chết không sờn, nhưng đối với cái chết không đáng giá đến mức này, suy nghĩ cho cùng thì vẫn cảm thấy không vui.

Tất cả đều là những người tu hành, có thể tu luyện đến trình độ tu vi hiện tại, lại có ai muốn tặng không chứ?

Cho nên có không ít võ giả tự phát tiến lên, hoặc là lựa chọn trở về, hoặc là lựa chọn đi đường vòng để mai phục ở bên kia dãy núi Xích Dương.

Quay trở lại vào giờ phút này, mặc dù không có việc gì, nhưng ít nhất có thể rút lui nguyên vẹn. Đi đến đầu kia, trong lòng tràn đầy hy vọng, nếu chẳng may Tả Tiểu Đa mạng lớn, xông qua được vùng đất cấm sinh mệnh này, có lẽ mình ở phía bên kia sẽ chiếm được món hời!

Trong nhận thức của những người này, vùng cấm sinh mệnh này, ngọn núi chết chóc này đáng sợ hơn rất nhiều so với Tả Tiểu Đa.

Bình Luận (0)
Comment