Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1801 - Chương 1799: Huynh Đệ Đều Có Cơ Duyên, Đa Đa Đã Không Còn Đơn Độc (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1799: Huynh đệ đều có cơ duyên, Đa Đa đã không còn đơn độc (2)

“Tiếp tục cố gắng!”

...

Bên bờ Hắc Thủy.

Trường kiếm của Dư Mạc Ngôn phi nước đại, một kiếm chém đứt đầu một yêu thú cấp Vương, trên thân kiếm tràn đầy sát khí dày đặc, dường như ngưng tụ thành thực chất.

“Sát Lục Chi Khí...”

Dư Mạc Ngôn tu luyện công pháp vừa mới giành được, chỉ cảm thấy sát khí trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng kích động.

Giống như đã tăng lên đến tình trạng... bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng khao khát dấn thân vào nơi chiến trường ác chiến, điên cuồng giết chóc.

Dường như, chỉ khi nào sinh mệnh mất đi, máu tươi phun trào mới có thể khiến cho hắn thực sự kích động.

Độc Cô Nhạn Nhi cũng đang tu luyện, cũng đang tinh tiến, nhắm mắt theo đuôi đi theo Dư Mạc Ngôn.

Theo tu vi tinh tiến của hai người, khí cơ cảm ứng, hơi thở trên người Độc Cô Nhạn Nhi đã dần dần trở nên bén nhọn, trở nên sắc bén. Vẻ dịu dàng nhã nhặn cũng chỉ khi nào ở trước mặt Dư Mạc Ngôn mới có thể xuất hiện. Ít nhất trong mắt người ngoài, cô gái vốn dĩ dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu đã hoàn toàn lột xác, lột xác thành một vũ khí sắc bén.

Hơn nữa còn đang không ngừng biến đổi, càng ngày càng trở nên nguy hiểm tàn ác, càng ngày càng sắc bén, sự sắc bén kinh người, khó mà tranh phong.

Sở dĩ Độc Cô Nhạn Nhi thay đổi như vậy cũng bởi vì nàng là người đầu tiên có thể cảm nhận được sự thay đổi của Dư Mạc Ngôn, nàng không lựa chọn ngăn cản sự thay đổi của Dư Mạc Ngôn, thậm chí còn không nói một câu.

Mà nàng lập tức thay đổi theo đó.

Sau khi trải qua chuyện ở Bạch Đầu Sơn, Độc Cô Nhạn Nhi đã sâu sắc hiểu được rằng, trước mặt loạn thế, tử vong sinh tồn chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Không giết người thì sẽ bị người giết.

Sát Lục Chi Khí, sát khí, ở trước mặt tình đời có thể không phải là chuyện xấu.

Ngươi đã tu luyện loại công pháp này, tương lai có thể sẽ trở thành Ma Tinh, như vậy thì ta và ngươi cùng nhau tu luyện công pháp này.

Nếu ngươi thành Thánh, ta sẽ cùng ngươi bảo vệ thiên hạ.

Nếu ngươi thành Ma, ta cũng sẽ cùng ngươi tàn sát nhân gian!

...

Một bên khác.

Lý Trường Minh ôm lục lạc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy Đại Mộng Thần Công của mình, trong mộng lần trước đã lần nữa tinh tiến một bậc, nhưng quá trình vẫn hỗn loạn như trước đây. Hắn chép chép miệng, vẫn không dám lơ là chậm trễ mà tiếp tục tu luyện...

Hắn rất nhanh lại tiến vào trạng thái quên hết mọi thứ, sau đó, lại chìm vào giấc ngủ...

...

Ầm ầm ầm, một ngọn núi lớn đột nhiên đổ ập xuống, cả bầu trời khói bụi mịt mù.

Sau khi trận huyên náo trước mắt dần yên ổn lại, Bì Nhất Bảo vẫn với trạng thái không hề có cảm giác tồn tại như ngày thường bước ra khỏi một cái hố bị phá vỡ.

Khuôn mặt hắn vẫn thật thà, phổ thông như cũ, giờ phút này bước chậm rãi bên trong rừng núi, giống như toàn thân đã hòa hợp với cây cối xung quanh, không thể tách rời.

Căn bản không ai có thể phát hiện ở nơi này vẫn có một người sống đang đi lại.

Hơn nữa, trong tay hắn đã không còn cầm kiếm.

Kiếm, đã bị gãy, đã gãy nát rồi, cuối cùng không cầm nổi nữa.

Giờ phút này, ở trên tay hắn, trong lòng bàn tay, là một cây cung.

Một chiếc cung thoạt nhìn phong cách rất cổ xưa, không biết là làm từ loại gỗ gì, và nó không có dây cung.

Nhìn sơ qua thì có vẻ là phế phẩm, cung không có dây cung, còn là cung gì chứ?

Nhưng Bì Nhất Bảo ôm lấy cây cung này giống như đang ôm một tuyệt thế bảo bối vậy, yêu thích không buông tay, sống chết cũng không chịu buông ra.

Chỉ là, ngoài cây cung này, hắn vẫn còn người mà hắn nhớ...

Chỉ thấy hắn ra khỏi sơn động, bay lên đỉnh núi, xác định rõ phương hướng, sau đó một đường bay thẳng về phía Phong Hải...

Đã lâu không gặp bọn họ, thực sự là rất nhớ...

...

Phập phập phập...

Kiếm quang từ Linh Miêu Kiếm của Tả Tiểu Đa bắn ra bốn phía giống như mưa rền gió dữ, tuôn ra vô biên, lần thứ hai phá giải vòng vây. Mười mấy người vây công hắn phía trước đã sắp hóa thành thi thể, máu tươi phun tung tóe, vẫn chưa kịp rơi từ không trung xuống, Tả Tiểu Đa đã hóa thành tia chớp, vội vã chạy đi.

Lại một vòng khổ chiến vừa rồi, Tả Tiểu Đa đã sắp dùng hết tất cả lực lượng bên trong mình để dung hợp lại một chỗ, liên tiếp vượt qua hai thâm cốc, giống như sao băng liên tục lao vào bên kia rừng rậm.

Trên trán Tả Tiểu Đa đã đầy mồ hôi, trải qua những đợt truy kích liên tiếp, luân phiên mai phục, lúc này rốt cuộc hắn cũng đột phá đến một vị trí gần với dãy núi Xích Dương.

Tả Tiểu Đa trước giờ chưa từng cẩn thận như vậy. Dọc theo đường đi hắn đột phá vòng vây, giết chết vô số kẻ địch, nhưng trong thời gian đó có chút cấp bách, Tả Tiểu Đa vậy mà lại không đi thu nhặt nhẫn không gian.

Về phần cần phí chút thời gian để vơ vét được điểm khí vận, ngay từ đầu Tả Tiểu Đa thậm chí còn không nghĩ tới.

Việc đó thực sự quá xa xỉ. Hiện tại tất cả đều lấy bảo vệ tính mạng là việc chính, không phải là thời điểm muốn cái này cái kia.

Núi xanh còn đó, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội!

Hắn dốc sức khống chế cục diện, tuyệt đối không để kẻ địch đến gần, lại càng không cho bọn chúng cơ hội bao vây mình. Tuy rằng không ngừng gặp phải tập kích, thế nhưng Tả Tiểu Đa chung quy vẫn ổn định được, vừa gặp liền chạy, tuyệt đối không ở lại lâu.

Lúc có thể thì lập tức bỏ chạy, cho dù có cơ hội tiêu diệt toàn bộ truy binh, hắn cũng tuyệt đối không ham chiến!

Tả Tiểu Đa cảm giác một đường bị đuổi giết này đã khiến kinh nghiệm chiến đấu và nhận thức cuộc đời của hắn đều tinh tiến lên không chỉ một bậc, thậm chí lần tinh tiến sau còn sâu hơn lần trước.

“Cái gì là tham lam? Ta hiện tại rất rộng rãi. Tiền tài là cái gì? Điểm khí vận là cái gì? Ta khinh thường... Khụ.”

“Nhẫn không gian cái gì, chỉ là vật ngoài thân mà thôi, vứt thì vứt, ta không hề đau lòng chút nào... Khụ!”

“Tất cả đều lấy mạng nhỏ làm chính. Ừm!”

“Nhưng mà... nhiều thứ tốt như vậy, đều đã mất rồi... đánh mất rồi... hu hu trái tim ta... Ha ha ha, cái đó thì là gì chứ? Ta khinh thường mà thôi hu hu hu...”

Bình Luận (0)
Comment