Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1807 - Chương 1805: Ta Nhận Thua Được Chưa? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1805: Ta nhận thua được chưa? (2)

Tả Tiểu Đa vẫn không dám thả lỏng, cứ thế mà đào như một mũi khoan quay điên cuồng, tư thế đó trông chẳng khác gì muốn đào thông đại lục Vu Minh, cứ đào thẳng một đường đến hơn một nghìn mét. Sau đó lại đào bề ngang thêm mười mấy mét, lúc này mới tìm thấy một hướng chính xác rồi cứ thế mà liên tục đào.

“Thôi bỏ đi, ta hoàn toản từ bỏ ý định lên lại mắt đất rồi.”

Tả Tiểu Đa hiếm khi chịu thua.

Tất cả những võ giả ta đã gặp của Vu Minh ai nấy đều là những kẻ liều mạng điển hình, chẳng trách nơi tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan hai đại lục đánh chém lẫn nhau bao nhiêu năm, lại đánh đến khốc liệt như thế. Chỉ riêng bản chất đẫm máu đã khiến Tả Tiểu Đa kinh ngạc tán thưởng, tự trách mình không bằng.

Thậm chí có chút kính nể.

Cảm giác tôn kính kẻ địch này đột nhiên sinh ra, liệu có ai có thể bất chấp tính mạng mà tự bạo như thế này?

Ai có thể sẵn sàng đánh trận vạn trượng hồng trần này.

Tất cả những thứ trên đời này ai cũng chiến đấu cả đời, lại kiên quyết từ bỏ như vậy, loại dũng khí, loại hy sinh này, cho dù là đối phó với ta cũng rất đáng khâm phục!

“Ta chỉ đơn giản là đào sâu hơn một chút, và sau đó... ta sẽ trốn trong Diệt Không Tháp... sau đó để Tiểu Long giúp ta dò đường, không tin bọn họ có khả năng nhìn thấu sự tồn tại đặc biệt của Tiểu Long, khi ta thực sự muốn đi ra, chỉ cần từ dưới đất chui ra, trong lúc đó, chỉ cần thỉnh thoảng ngoi lên trên mặt đất xem phương hướng, sau đó lại đi xuống tiếp tục đào... “

“Vị hảo hán này, chỉ vì ta mà khiến mình nổ tung thật là đáng tiếc, nhưng bây giờ ta không có thời gian, và họ sẽ không chịu nghe ta làm công tác tư tưởng... “

Tả Tiểu Đa lúc này thực sự tức giận.

Ta đây không đi lên nữa!

Lão tử không lịch luyện nữa.

Ta cứ tiếp tục đào một đường vậy thôi.

“Ta thua, ta nhận thua đấy, các ngươi có thể làm gì!”

Phải nói rằng chủ ý này của Tả Tiểu Đa vẫn khá hiệu quả.

Dù sao thì, không phải ai cũng có thể tu luyện được Viêm Dương Thần Công, cũng như cái xẻng lớn làm bằng báu vật tuyệt thế vô song Thiên Vu Đồng, và cả rất nhiều tế phẩm.

Ngoài ra còn có, còn có nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi bất cứ lúc nào như Diệt Không Tháp này.

Dưới lòng đất của dãy núi Xích Dương chưa bao giờ là một nơi tốt, và thậm chí còn nguy hiểm hơn, bởi vì tầm nhìn dưới lòng đất sẽ rất kém, không thể nhìn thấy gì, và càng dễ bị côn trùng độc tấn công.

Hầu hết mọi người không dám đào một cái hố giữ thân nào ở đây cả.

Tả Tiểu Đa thật sự sử dụng phương pháp này, đào một hồi lại ngoi đầu lên xem xem phương hướng có sai không, nếu có địch thì đánh một trận, không có địch thì tiếp tục ngoi xuống đào hố.

Ừm, nguyên nhân chính không cho Tiểu Long tới thăm dò đường đi là bởi vì nơi này từ lâu đã bị thần thức của vô số tu giả Phi Thiên chính cống che phủ, tuy rằng Tiểu Long giống như không có hình hài cụ thể, nhưng chưa chắc sẽ không bị thần thức của những tu giả cấp cao phát giác, nếu không cần thiết, Tả Tiểu Đa vẫn không muốn nó mạo hiểm.

Liên tục, đã đào một mạch hơn 100 dặm, đặc biệt là sau đó, còn đào được cả một con sông ngầm, trong đó đầy rẫy chất độc.

Nhưng Tả Tiểu Đa trên người có Viêm Dương Thần Công chỉ cần không bước vào con sông, chỉ đi bộ men theo bờ sông, có Viêm Dương Thần Công bảo vệ hắn chắc chắn sẽ vô cùng an toàn, nhanh chóng đi về phía trước và nhảy qua.

“Ai có thể nghĩ rằng tiểu gia còn có bản lĩnh như vậy? Người trong Phần Thân Lệnh? Tự bạo? Đến đây, đến thiêu dốt ta đi này!”

Tả Tiểu Đa tự nghĩ ra kế đang dương dương tự đắc, vô cùng hăng hái, trong lòng liên tục kêu gào.

Trên không trung.

Vô Độc Đại Vu và những người khác đều sững sờ, không nói nên lời.

“Ma huynh, đứa cháu ngoại này của ngươi... lẽ nào lại có dòng họ với chuột sao? Đào hố đến thế này phải nói là một kĩ năng điêu luyện, ta thấy cái xẻng lớn trên tay nó trông giống như Thiên Vu Đồng? Tên nhóc này không phải là do thằng nhóc họ Tả lúc hóa sinh hồng trần đã sinh ra đó sao? Nhưng nhìn dòng dõi của tên nhóc kia đi, đâu có giống!”

Cơ bắp trên mặt Tây Hải Đại Vu có chút vặn vẹo.

“Tại sao lại có kiểu chiều con trẻ như vậy? Thiên Vu Đồng... một cái xẻng khổng lồ được đánh ra từ nửa tấn? Mẹ nó cái này...”

“Ông đây chưa bao giờ thấy một võ giả không có đạo đức, không biết xấu hổ như vậy, ngược lại còn coi nó là niềm tự hào. Loại như vậy cũng có thể ở trong Nhân Tình Lệnh, ô nhục!”

Trúc Mang Đại Vu ánh mắt toàn là sự khinh thường: “Có một loại sinh ra là đánh!”

Biểu cảm của Lệ Trường Thiên lại trở nên thoải mái, nói: “Đạo đức là gì? Đạo đức quan trọng hơn tính mạng sao? Không biết xấu hổ mà tự hào về nó? Lão tử tự hào có cháu trai đầu óc thông minh lanh lẹ như vậy. Không biết xấu hổ ở chỗ nào?”

“Xem dáng vẻ không coi ai ra gì của ngươi kìa, lẽ nào các võ giả của Vu Minh chúng ta không biết tính mạng là quan trọng sao? Một đường truy sát đến đây, liên tục 40-50 người phải tự bạo rồi đấy?”

Vô Độc Đại Vu hừ một tiếng, nói: “Chỉ cháu trai của ngươi biết tính mạng đáng giá? Chúng ta đều là đồ ngu hết?”

Lệ Trường Thiên vắt chéo hai chân, nói: “Vậy thì mấy người các ngươi cố gắng nghĩ cách đi! Chẳng lẽ cháu ta ngu ngốc đến mức tự bạo mình như mấy người là ổn? Đây là đạo lý gì vậy? Haha... “

“Được rồi được rồi, kiểu này là do nhóc ngươi tự gọi ta đấy, dù sao có ba chúng ta ở quanh đây, không sợ lão giả ngươi phát điên.”

Vô Độc Đại Vu nheo nheo mắt, vô cùng khó chịu nói.

“Mỏi mắt trông chờ, ta đã nói thì sẽ chịu trách nhiệm, xem xem bầu trời này có sập xuống không.”

Lệ Trường Thiên bưng tách trà lên, vẻ mặt thờ ơ nhàn nhạt, dáng vẻ bình chân như vại.

Cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua khiến ta sợ muốn chết đi được...

Cũng may tên tên nhóc thối này thật sự có năng lực, bị nổ như vậy cũng không nổ chết được nó... Bây giờ còn có thể nghĩ ra một cách thông minh chuột đào đất này, đúng là sự uyên bác của dòng dõi ta!

Phi, dòng dõi gia tộc cái beep, dòng dõi của ta đây không có phương pháp thiếu kinh nghiệm như vậy, chắc chắn là được kế thừa từ nhà nội họ Tả bên kia!

“Cháu trai của ta… nếu ngươi đã có kế hoạch thì đừng có đi ra, cứ tiếp tục đào dưới lòng đất đi, đào đến con đường trở về đại lục Tinh Hồn, chẳng qua là thời gian sẽ hơi dài một chút.”

Bình Luận (0)
Comment