Lệ Trường Thiên âm thầm cầu nguyện.
Chỉ cần thời gian lâu hơn một chút, bên kia nhất định sẽ phát hiện Tả Tiểu Đa vô duyên vô cớ mất tích, đến lúc đó... sẽ có không gian ra tay rồi.
Có thể tưởng tượng dù lần này cháu trai có thể an toàn trở về, nhưng có lẽ con gái của mình sẽ nổi cơn tam bành... Haizz chỉ cần tên nhóc này trở về rồi, ta sẽ... ta sẽ tiếp tục bế quan dưỡng thương vậy.
Hừm hừm... hồi trước bị Hồng Thủy đánh nội thương không phải còn chưa khỏe hoàn toàn, chỉ là thuận tiện... khụ khụ...
Dù sao ta cũng sẽ không về đưa trả đứa bé cho các ngươi... tiện tay ném cho Vân Trung Hổ hoặc Du Đông Thiên... để bọn họ gửi tên nhóc này trở về là được rồi.
Lệ Trường Thiên trong lòng dần dần nguôi ngoai, đã bắt đầu suy tính việc sau này, tính toán kế hoạch đánh một trận cho vang dội.
Dù gì thì ta cũng là “Ma Tổ” được tam đại lục công nhận, tính kế một người hay gì đó chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Để xem cái nồi này có thể ụp lên đầu Du Đông Thiên được không?
Cá nồi này ta cố gắng không vác lấy là tốt nhất...
Nhưng rất nhanh sau đó, Lệ Trường Thiên lại bắt đầu không yên tâm.
Nhưng nhìn thấy một ánh sáng màu vàng đất ở đằng xa đột nhiên xuất hiện phía trên dãy núi Xích Dương giống như sao băng chấn động bầu trời.
“Đến rồi.” Vô Độc Đại Vu nhàn nhạt nói: “Ma huynh, Vô Biên Đại Vu của chúng ta, chính là hậu thế của Hậu Thổ Tổ Vu đấy, bảo vật có khả năng dịch chuyển núi non san bằng đại hải…Triết Địa Ấn đó ngươi vẫn chưa quên đúng không?”
Gương mặt của Lệ Trường Thiên giật giật, sắc bén nói: “Nhân Tình Lệnh có quy định... trên cấp Phi Thiên không được ra tay!”
“Yên tâm, trên cấp Phi Thiên tuyệt đối sẽ không ra tay!”
Vô Độc Đại Vu cười: “Có Triết Địa Ấn, Tả Tiểu Đa, ta thực sự tò mò ngươi sẽ tiếp tục ẩn náu thế nào đây!”
Trúc Mang Đại Vu mỉm cười: “Ma huynh sao lại quên được, chúng ta đều là anh em tốt của Hồng Thủy đại ca, làm sao có thể làm trái quy tắc của hắn được? Từ đầu đến cuối, chúng ta đều không ra tay với Tả Tiểu Đa mà. Ví dụ như bây giờ, ngươi có thể nắm được nhược điểm gì? Để xem lần này đứa cháu ngoan của ngươi còn có thể trốn đi đâu!”
“Trực tiếp lật tung nơi Tả Tiểu Đa đang trốn lên! Xem con chuột này còn chạy được đến đâu!”
Lệ Trường Thiên đột nhiên lo lắng đứng ngồi không yên, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn.
Ba tên này muốn ép ta đây phải liều mạng sao?
Ba tên nhóc các ngươi, e rằng không biết vị sơn thần gia này, là đá đấy!
Bây giờ, vị trí dưới lòng đất nơi Tả Tiểu Đa đang trốn đã vượt ra phạm vi bên ngoài, bắt đầu đi vào khu vực giữa của dãy núi Xích Dương, tuy vẫn còn một khoảng cách so với vùng trung tâm, nhưng sức nóng ở đây đã đến mức có thể khiến vàng và sắt tan chảy.
Tả Tiểu Đa ở bên dưới ra sức đào, một đường tiến về phía trước, dần dần cảm thấy sức nóng chung quanh có tác dụng kích thích đáng kể đối với Viêm Dương chân kinh của mình, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Nơi này thật sự là phúc địa của ta, đúng là thu được niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ đây mà!”
Tả Tiểu Đa dứt khoát buông lỏng toàn thân ra, bắt đầu hấp thu nhiệt lượng và linh lực, ra sức hấp thu, những chỗ tự nhiên có thể tu luyện Viêm Dương chân kinh thế này nhất định không có nhiều.
Đối với ta, đây chính là cơ hội tốt trời ban.
Với sự hấp thụ, sức mạnh của Viêm Dương chân kinh trên cơ thể Tả Tiểu Đa tỏa ra mạnh mẽ hơn, như thể một mặt trời nhỏ xuất hiện dưới mặt đất.
Vô số Kim Dương Liệt Hỏa phun ra và đốt cháy từ cơ thể của Tả Tiểu Đa.
Dưới lòng đất, không biết nơi này sâu bao nhiêu, dường như có thứ gì đó bị sức mạnh của Xích Nhật Kim Dương của Tả Tiểu Đa kích thích...
“Hay là đi chậm hơn chút, ta hấp thụ thêm chút nữa, trở về rồi lấy đâu ra chuyện tốt thế này nữa...”
Tả Tiểu Đa vừa nghĩ vừa ra sức luyện công.
Ngay lúc đang định bắt lấy thời cơ này, một lần nữa sự thay đổi đáng kinh ngạc lại đến!
Tả Tiểu Đa đột nhiên cảm thấy toàn bộ dãy núi bắt đầu rung chuyển.
...
Giữa không trung, một đại ấn đột nhiên bay lên bầu trời, phát ra ánh sáng chói mắt đến cực điểm, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên xuất hiện, mang theo sự cuồn cuộn vô biên, lao xuống, xông vào trong lòng đất!
Một luồng khí lớn hùng hồn khí thế đột nhiên tràn ngập không gian giữa trời và đất.
Mang theo một ham muốn và sự tôn kính vô biên, Tây Hải Đại Vu tự hào giới thiệu: “Đây chính là sức mạnh của tổ tiên Vu tộc chúng ta, sức mạnh của Hậu Thổ Tổ Vu đại nhân, sức mạnh này... phải nói là có thể dời núi lấp biển, lật trời cũng chỉ là bình thường, tiếc là hậu nhân bất tài, không thể phát huy hết sức mạnh...”
Lệ Trường Thiên như chết lặng.
Nhìn xuống bên dưới, cảm thấy sức mạnh và khí thế như có thể lấp đất che trời kia, hoàn toàn choáng váng!
Đây chính là sức mạnh của Tổ Vu? Hơn nữa chỉ mới một chút thôi?
Nó quá cường đại...
Hậu Thổ chi lực của Triết Địa Ấn, điên cuồng lao vào lòng đất!
Vào đúng lúc này, không ai biết sau khi cỗ sức mạnh này lao xuống, đột nhiên đã xảy ra chuyện gì đó, xảy ra một chuyện gì đó không thể giải thích cũng không thể gọi tên.
Không trung trong bán kính ngàn dặm đột nhiên rung lên như từng đợt sóng gợn.
Một cảm giác đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng chợt ùa về trong lòng mỗi người.
Sao lại có được cảm giác này?
Đây... là cảm giác gì vậy?
Tất cả mọi người ai ai cũng ngây ra, là ai... cửu biệt trùng phùng? Tại sao ta lại có cảm giác này?
Ngay sau đó...
Ầm!
Trái đất cuộn tròn bay lên!
Tả Tiểu Đa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rú vang dội, cả vùng đất to lớn bị lật tung, lật tung lên thiên không.
Còn Tả Tiểu Đa, người bị bao bọc trong bùn đất và nham thạch, cũng không ngoại lệ bị lật tung bay lên trời...
“Đệt...”
Tả Tiểu Đa kinh hoàng tột độ, muốn trốn vào trong Diệt Không Tháp, nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được!
“Chết rồi!”
Giữa không trung, hơn năm trăm cao thủ Quy Huyền ai nấy đều thất sắc, thần thức cạn kiệt.
Cú đánh thôi thúc Triết Địa Ấn vừa rồi gần như tiêu hao hết sức lực của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Một phương hướng khác.
Đồ Vân Tiêu tay cầm Thần Hồn Ấn, nhân cơ hội toàn lực thúc động, bên cạnh hắn còn có ba người khác không ngừng truyền thêm sức mạnh vô tận vào trong cơ thể hắn...