Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1820: Thuyết Phục Tả Tiểu Đa Không Khó (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1820: Thuyết phục Tả Tiểu Đa không khó (2)

Tả Tiểu Đa suy nghĩ một chút, mới nói: “Câu này phải nói là quá thật, với mấy kiểu tham sống sợ chết như các ngươi, thật sự không làm được chuyện tự bạo được.”

Sa Điêu không nhịn được tức giận phản bác: “Ai tham sống sợ chết? Chỉ là bọn ta phải giữ lấy mạng sống, giữ lấy sinh mạng có ích này để làm những việc ý nghĩa hơn, lớn lao hơn.”

“Haha...”

Tả Tiểu Đa đung đưa hai chân: “Tất cả những kẻ hèn nhát, những kẻ phản bội các kiểu đều nói mấy lời kiểu này cả, không dám chính là không dám, tìm lý do làm quái gì? Ta lại xem thường ngươi quá.”

Keng!

Sa Điêu rút kiếm.

Tả Tiểu Đa nheo nheo mi mắt, một tia sát ý cũng ngưng tụ.

“Sa Điêu ngươi câm miệng lại cho ta.” Hải Hồn Sơn bước tới ngăn lại hành động của Sa Điêu.

Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi không sợ chết, nhưng bọn ta vẫn sợ chết lắm đấy.

Lúc đang đàm phán ngươi kích động cái quái gì chứ, cái ý tứ chó má này là muốn hãm hại mọi người chết theo à?

Sa Triết đi theo Hải Hồn Sơn, giúp hắn kéo Sa Điêu đi khỏi, sau đó còn bịt miệng ấn hắn ta ngã xuống đất, Thần Vô Tú và Đồ Vân Tiêu không nhiều lời trực tiếp ngồi lên người Sa Điêu, không cho tên này động đậy, không cho nó mở miệng nữa.

“Ta phải cho hắn nổ tung! Ta không sợ chết!”

Sa Điêu điên cuồng rống lên, kịch liệt giãy dụa, trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện: xông tới bên Tả Tiểu Đa, tự bạo, nếu không làm thế thì không thể chứng minh hắn không phải kiểu người tham sống sợ chết được!

Nhưng hắn đã bị mấy người giữ chặt, dí sát miệng và mũi vào cát, chỉ để lại tiếng thút thít.

“Tả huynh, ngươi đừng chấp nhặt gì với tên ngáo này, bọn ta cũng phát ngán với hắn ta!”

Sa Hồn nở nụ cười đặc biệt hòa nhã, muốn gần gũi bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Ngược lại, trong lòng Tả Tiểu Đa lại dâng lên một hồi chuông cảnh giác.

Tả Tiểu Đa thực sự không hề quan tâm đến bộ dáng của Sa Điêu, vui vẻ giận hờn gì đều thể hiện ngay trong nét mặt, không đáng nhắc tới, nhưng kiểu người khẩu phật tâm xà như Sa Hồn lại chính là kiểu mà Tả Tiểu Đa trước giờ luôn kiêng dè nhất.

Bởi vì Lý Thành Long chính là một kiểu như vậy, vẫn là một tay ghê gớm, Tả Tiểu Đa lại có kinh nghiệm quá.

“Nói một câu cho vuông đi.”

Sa Hồn nheo mắt, nhưng lại chọn cách tiếp cận thẳng thắn nhất: “Tả huynh ngươi cũng thấy rồi đấy, đây là nơi thừa kế của các tiền bối Vu tộc ta, bọn ta có biện pháp đối phó nhất định... nhưng sức mạnh trong tay lại không đủ để nhận thừa kế, cho đến nay, bọn ta hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của thừa kế, ừm, nói chính xác hơn, bọn ta hoàn toàn không nhìn thấy vị trí tiếp nhận thừa kế.”

“Điều này có nghĩa là bọn ta không đáp ứng đủ các điều kiện, hoặc bọn ta thiếu một số điều kiện nhất định nào đó.”

“Mà để có được thừa kế này, bắt buộc phải vượt qua thử thách sinh tử, và bây giờ thử thách sinh tử đã đến.”

Sa Hồn chỉ lên Hỏa Diễm Thương đang gần trong gang tấc treo gần ngay trên đỉnh đầu.

“Chống đỡ được mới có thể sống được, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tả huynh, tất cả đều hưởng được lợi. Nhưng nếu chúng ta không thể chống đỡ nổi, không ai trong chúng ta có thể sống sót.”

Sa Hồn nói: “Tin rằng đến bước đường này, Tả huynh cũng có một cảm giác như thế.”

Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu, ánh mắt càng ngày càng sắc bén.

“Tả huynh không tin tưởng bọn ta hoặc thậm chí không tin tất cả mọi lời bọn ta nói, đây là chuyện hợp tình hợp lẽ, là chuyện đương nhiên.”

Sa Hồn nheo nheo đôi mắt, lời nói lại vô cùng có lý: “Bởi vì chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, dù có đề phòng thế nào cũng đều là lẽ dĩ nhiên. Nói thẳng một câu thế này, cho dù gặp mặt liền đánh một trận sống mái cũng là chuyện thường tình dễ hiểu.”

“Nhưng bây giờ ở một nơi như thế này, Tả huynh là một người thông minh, thì không nên từ chối hợp tác với bọn ta.”

Sa Hồn nói.

“Hả?” Tả Tiểu Đa nghiêng đầu nhìn Sa Hồn đầy thắc mắc.

“Ta nghĩ mình cần hỏi Tả huynh một vấn đề để chứng minh nhận định của mình!” Sa Hồn cười cười.

“Ngươi nói đi, xem vấn đề của ngươi có thể đánh động ta hay không!”

“Căn bản tu luyện của Tả huynh đã đạt đến mức bất khả chiến bại, giết người cấp hai chẳng qua chỉ là chuyện rảnh tay, mấy người bọn ta tuy rằng tự phụ là thiên tài một thời, bổn tộc thiên kiều, nhưng tin là so với Tả huynh, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự thẹn không bằng.”

“Sự thực này, cho dù bọn ta có không muồn thừa nhận thế nào thì nó, luôn luôn là một sự thật!”

Sa Hồn chậm rãi nói: “Dựa vào tu luyện hiện tại của Tả huynh, về thực lực, muốn giết chín người bọn ta có thể nói chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, dễ như ăn cháo.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tả Tiểu Đa, mỉm cười nói: “Nhưng Tả huynh nãy giờ vẫn không hề động thủ với bọn ta, lại là cớ làm sao?”

Tả Tiểu Đa suy nghĩ một chút, nói: “Ta luôn cảm thấy giết chóc ở đây không tốt.”

Sa Hồn vỗ tay cười nói: “Đấy, nơi này dù sao cũng là không gian kế thừa của các tiền bối Vu tộc chúng ta, trong lòng Tả huynh nhất định có chút kiêng dè!”

“Đúng vậy, đây là lý do đơn giản nhất.”

Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Một lý do khác không được tính là lý do đó là nếu ta giết các ngươi xong nhưng lại không thể thoát ra, há chẳng phải sẽ rất cô đơn, rất lẻ loi sao? Giữ các ngươi lại dù gì cũng có thứ trêu đùa.”

Trêu đùa!

Câu này nói ra làm cho sắc mặt chín vị thiên tài Vu Minh đang đứng trước mặt đỏ bừng lên, trong lóng khó chịu, hai mắt phát hỏa, nhưng cũng chỉ có thể dằn cơn tức vào bụng, không thể phát tiết.

Quá hung hăng rồi!

Thật muốn ra tay với hắn!

Nếu có thể đánh bại hắn, cho dù chỉ có một chút cơ hội, cũng phải chiến đấu hết mình!

Chỉ có cách duy nhất là đấm đến xuyên thịt, đánh đến thành mặt heo, nhìn không ra hình người, mới thỏa hận này.

Vài người cảm thấy: trong trường hợp này, không khó để thuyết phục Tả Tiểu Đa hợp tác, khó khăn là cơn tức này thật sự là không dễ mà nhịn được!

“Cho nên, trên thực tế, từ khi Tả huynh xác định được tình hình hiện tại, ngươi đã không còn ý định muốn tiếp tục mối quan hệ thù địch với bọn ta nữa rồi đúng không?”

Sa Hồn nói: “Ta tin rằng chỉ cần không phải là lúc quá bất đắc dĩ thì sẽ không rút kiếm đối đầu với bọn ta, nếu có thể hợp tác, chi bằng hợp tác một phen, phải không?”

Bình Luận (0)
Comment