“Cứ mãi chần chừ do dự vậy không phải đang hành hạ người ta sao?”
“Ta với Vu Minh Vu Hồn mấy người không có dính chút xíu quan hệ nào đâu!”
“Thật sự là quá kỳ lạ!”
Tả Tiểu Đa đang tăng tốc như tia lửa điện, quay đầu nắm đại khái khu vực này với tốc độ nhanh nhất, tất cả những nơi đã đi qua, những nơi có thể ẩn nấp đều được hắn ghi nhớ rất sâu trong tâm trí...
“Những phương pháp làm quen với địa hình mà Phương Nhất Nặc tự trải nghiệm mà đúc rút ra được cũng khá hữu dụng. Trong hoàn cảnh hiện tại, nếu hiểu rõ hơn về địa hinh địa thế một chút thì cơ hội sống cũng nhiều hơn một chút, cơ hội luôn dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng, dù có muôn vàn Hỏa Diễm Thương trên trời cũng không thể truyền công cách vật, đánh bò từ xa!”
Lần này thái độ của Tả Tiểu Đa rất nghiêm túc.
“Phù Phù cũng từng nói rằng thông thạo địa hình địa thế địa mạo và các biện pháp thích ứng với điều kiện địa phương, là điều kiện cơ bản nhất đối với một danh tướng!”
Tả Tiểu Đa tự mãn: “Ta cảm thấy mình đã có chuẩn bị tốt những yếu tố cơ bản nhất để trở thành một danh tướng, huyền thoại truyền kì, chính là hôm nay.”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một loạt Hỏa Diễm Thuơng rơi quyết liệt từ trên trời xuống, Tả Tiểu Đa khoe khoang rằng hắn từ lâu đã quen thuộc với địa hình xung quanh, hắn lanh lẹ tránh né, sau khi nhanh chóng di chuyển một bức tường núi dường như rất dày, bày ra một bộ dạng ung dung bình tĩnh...
Sau đó Tả Tiểu Đa phát khóc.
Ngọn núi mà hắn tin là kiên cố vững chắc, đối diện với Hỏa Diễm Thương này, dùng câu thùng rỗng kêu to để miêu tả nó thật sự không quá chút nào, và thậm chí thà không có nó lại còn tốt hơn chán!
Nếu hoàn toàn không có nó, hắn vẫn còn có một suy nghĩ là một lòng liều mạng trốn tránh, nhưng trốn sau những bức tường mà tự trong đáy lòng cứ cho nó là những bức tường dày ngăn cản kia, thì chỉ có thể chờ bị đâm thôi, thậm chí còn cả màn nổ tung nữa.
Trong tiếng gầm rú liên tục, trên lưng, trên vai, trên đùi, còn cả trên mông của Tả Tiểu Đa...
Chỗ nào cũng bị đánh đến máu me be bét, chỉ có thể chật vật bỏ chạy, còn chật vật hơn mấy con ruồi.
“Mẹ kiếp, sao có thể không đáng tin chút nào vậy, còn không bằng miếng đậu phụ…”
Tả Tiểu Đa phẫn uất vô cùng.
“Kinh nghiệm của Phương Nhất Nặc và lý thuyết của Lý Thành Long đều chẳng có chút tác dụng khỉ gì!”
Sau vài canh giờ nữa trôi qua, Tả Tiểu Đa không còn nghĩ gì khác nữa.
Bởi vì... từng mũi nhọn của những Hỏa Diễm Thương khổ lớn kia đã bị ép đến vị trí cách mười mấy trượng trên không trung, cơ hồ gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới.
Làm gì còn chỗ để chạy trốn?
Đến bước đường này rồi nếu còn không đi ra được thì thực sự chỉ còn lại một con đường chết.
Toàn bộ bầu trời đâu đâu cũng toàn là Hỏa Diễm Thương, phạm vi bao phủ của Hỏa Diễm Thương còn lớn hơn cả trái đất, còn biết trốn kiểu gì bây giờ?
Cũng ngay vào lúc này, nhóm người Hải Hồn Sơn hình như tập trung lại để tìm đến nơi này, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt như tờ giấy.
Họ một đường chạy theo Tả Tiểu Đa đang trốn chạy mệt mỏi, ai nấy đều chạy muốn suýt đứt ruột.
Thực sự là Tả Tiểu Đa di chuyển quá nhanh, hắn cả một đường vừa phi nước đại hết cỡ, có gọi có hét thế nào cũng không dừng lại...
Hải Hồn Sơn thở hổn hển: “Mẹ kiếp, tên nhóc nhà ngươi thật biết chạy đấy... bọn ta gọi ngươi như vậy ngươi không hề nghe thấy sao? Hét muốn khàn cả giọng, đôi chân chạy theo ngươi cũng muốn gãy luôn, ừm, sao ngươi không chạy nữa đi? Ngươi chạy nữa đi?”
Bọn họ thực sự tức giận, giận đến điên người.
Tả Tiểu Đa này thực sự quá vô lý, quá cố chấp, không phân biệt phải trái, hoàn toàn không có chút tin tưởng nào giữa người với người, chín người đều ôm một bụng oán giận, vừa gặp đã nhịn không được mà lên tiếng oán hận trách móc.
Nhìn thấy thế tấn công trên trời đang tới gần, Tả Tiểu Đa, trong lòng tự biết xui xẻo dứt khoát ngồi lên một mỏm đá lớn, hai tay chống đầu gối, tỏ vẻ từ trên cao nhìn xuống, nghiêng đầu nói: “Nói nhảm, tất cả đều là chuyện nhảm nhí, các ngươi không đuổi ta mắc gì phải chạy?”
Có chạy cũng không chạy thoát khỏi phạm vi tấn công dồn dập của Hỏa Diễm Thương.
Ngược lại xem xem đám người này đuổi theo ta đến vậy, bắt kịp được ta rồi, nhưng lại tỏ ra như thể họ không có ác ý hay thù địch gì, lại muốn gây thêm chuyện gì đây?
Điều kỳ lạ hơn nữa là với sự xuất hiện của những người này, trận Hỏa Diễm Thương trên không vốn đã trở thành một thế trận giết người không có biên giới, thế mà bây giờ tất cả đều ngừng lại, mặc dù nó vẫn đang không ngừng tăng lên, nhưng nó dường như không hề ép xuống.
Hình như đang chờ đợi gì đó?
“...”
Chín người khom gối thở hổn hển: “Đợi chút, ta lấy lại hơi thở rồi hẵng nói.”
Tả Tiểu Đa trợn mắt nói: “Mấy người các ngươi lại còn không biết liêm sỉ tự xưng là người học võ cơ đấy, sức hô hấp này quá thấp rồi đấy, xem các ngươi thở hổn hển đi, mất mặt không hả? Cái gọi là người thừa kế Vu Minh, người thừa kế của Đại Vu chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?”
Chín người dồn dập trợn tròn mắt.
Nếu không phải do ngươi, bọn ta có đến mức phải thở không ra hơi thế này không?
Tưởng bọn ta muốn thế này lắm chắc?
Cảm giác cả một đời người đều đã bay mất trong ngày hôm nay rồi!
Sau một lúc, Sa Hồn rốt cục cảm thấy thoải mái hơn một chút, dẫn đầu nói: “Tả Tiểu Đa, chúng ta lập trường trái ngược nhau, quan hệ đối địch, đây là sự thật. Tuy nhiên, với cục diện hiện tại, không có chỗ cho cái gọi là lập trường thù địch nữa, giữ được tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu, ngươi thấy sao?”
Tả Tiểu Đa thái độ thờ ơ, nói: “Ta thì lại không suy nghĩ nhiều như ngươi đâu, có thể trực tiếp nói những gì ngươi nghĩ đi được không?”
Sa Hồn nói: “Có điều này mong ngươi phải tin, bọn ta không phải là người của Phần Thân Lệnh, sẽ không vì muốn lấy mạng của ngươi mà hi sinh mạng nhỏ này của mình. Vì vậy, kiểu chuyện như tự cho mình nổ tung để giết ngươi, ngay cả khi những người khác có thể làm điều đó thì bọn ta sẽ không bao giờ làm, Tả huynh, ngươi nghĩ câu nói này của ta có đủ chân thành không?”