Đối với việc thần niệm hình chiếu của bên kia không thể sử dụng, Tả Tiểu Đa đã có phán đoán trước, lúc này chỉ là xác minh phán đoán của chính mình, đồng thời giành thêm quyền lên tiếng cho bản thân.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt chín người, trong lòng lại tràn đầy cảm khái.
Cái phép biến đổi sắc thái này ngươi học đâu ra vậy? Làm sao có vẻ như có hẳn mấy tấm da mặt rồi tùy ý ngươi muốn đổi khi nào thì đổi?
Phải nói là thay đổi trong giây lát, hơn nữa còn không có cảnh báo nào cả, tự nhiên xảy ra!
Tả Tiểu Đa trong lòng suy tính, suy nghĩ đảo qua đảo lại cực nhanh, Diệt Không Tháp của mình không thể sử dụng, thần niệm hình chiếu của bên kia cũng không thể sử dụng, những pháp bảo liên quan đến Thần Hồn cũng không thể sử dụng, nhưng nhẫn không gian vì sao có thể dùng được?
Nói một cách chính xác, nhẫn không gian cũng phải thuộc loại sức mạnh do Thần Hồn điều khiển, về phần này, hắn mãi vẫn chưa hiểu rõ.
Bây giờ dứt khoát hỏi cho rõ vấn đề này đi: “Nếu nói như vậy thì nhẫn không gian cũng không thể sử dụng được rồi?”
Hải Hồn Sơn buột miệng: “Nhẫn không gian vẫn có thể dùng được, còn các trang bị của Vu Minh thì có mang theo Vu Hồn chi lực, ở nơi đây thì vẫn có thể dùng được.”
Trong lòng Sa Hồn đột nhiên rung lên, nhìn qua Tả Tiểu Đa, rồi đột nhiên cau mày lại: “Tả huynh đã nói điều này vậy lẽ nào là chiếc nhẫn không gian của ngươi vẫn có thể sử dụng?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về phía Tả Tiểu Đa.
Vừa rồi Tả Tiểu Đa né tránh Hỏa Diễm Thương, sau khi bị thương liền lấy ra thuốc trị thương từ nhẫn không gian, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng Tả Tiểu Đa cũng không có né tránh, mọi người không chú ý tới, cũng không để tâm tới chuyện đó.
Nhưng ngay khi Hải Hồn Sơn nói ra chiếc nhẫn Vu Hồn... mọi người lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đúng vậy, Tả Tiểu Đa là người bản địa của đại lục Tinh Hồn.
Thuộc tính của chiếc nhẫn không gian trong tay hắn tất nhiên cũng là của bên Tinh Hồn, nhưng làm sao có thể dùng nó trong không gian kế thừa của Vu Thần?
Điều này thật kỳ lạ!
Tả Tiểu Đa hừ lạnh, trợn mắt khinh thường nói: “Đừng so sánh hàng dởm trong tay các ngươi với cục cưng bảo bảo của ta. Chiếc nhẫn không gian trong tay ta là bảo vật ta có được từ trong bí cảnh, trên trời dưới đất có vô số nhẫn quý, đừng nói trong nơi của Vu tộc các ngươi, cho dù ngươi tới Yêu tộc, tới Đao tộc, đi tới chỗ nào... đâu dâu cũng có thể dùng! Cái này có gì kỳ quái sao?”
Hải Hồn Sơn cau mày, trao đổi một ánh mắt đăm chiêu với Sa Hồn, rất hiểu ý nhau mà không hỏi vấn đề này nữa.
Tả Tiểu Đa nói vô cùng có lý, không chút khuyết điểm, đặc biệt là bây giờ đám người bọn họ không thể khiêu khích hắn, chuyện vụn vặt này không cần lo lắng, hơn nữa, bất kể chân tướng của nhẫn không gian là thế nào, với mấy người bọn họ cũng không đáng một đồng, cái mà bọn ta muốn bây giờ là hợp tác, chân thành hợp tác, không chút ngăn cản mà hợp tác.
“Hahaha, dù nguồn gốc chiếc nhẫn của Tả huynh có kỳ diệu đến đâu thì cũng không liên quan gì đến bọn ta, bọn ta nói nhiều như vậy, ý là muốn với tình hình trước mắt thế này muốn biểu đạt chân ý, bây giờ thành ý của bọn ta đã tỏ rõ rồi, chỉ còn xem ý của Tả huynh thế nào thôi, rốt cuộc ngươi có muốn hợp tác không, có thể hợp tác không!”
Vẻ mặt của Hải Hồn Sơn có chút khẩn trương, hắn ngẩng đầu nhìn lên, những Hỏa Diễm Thương nằm ngay trên đầu chỉ cách chừng 100 mét, nói: “Tả huynh, nếu còn không đưa ra quyết định thì sẽ thực sự muộn mất đấy, bọn ta e rằng sắp chết ở đây mất thôi, cho dù sức mạnh của Tả huynh mạnh hơn bọn ta, thì cùng lắm sẽ chết muộn hơn chút, bọn ta ở âm tào địa phủ chờ Tả huynh đến sao?”
Đám người Sa Hồn Sa Triết cũng đổ mồ hôi trên trán.
Sức sát thương của Hỏa Diễm Thương là vô cùng đáng sợ, không hề để tâm ngươi có phải là huyết mạch của Vu Tộc không chỉ cần nó rơi xuống là ai cũng phải đi đời.
Tả Tiểu Đa sao lại không biết nguy cơ trước mắt là chuyện thật không giả, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh hơn, càng ngày càng bức người hơn.
Nhìn thấy Hỏa Diễm Thương sắp lấp khuất cả trời đất, bị đè ép đến mức trái tim gần như không thể đập, trong lòng hắn còn lo lắng gấp gáp hơn cả đám người Hải Hồn Sơn.
So về trình sợ chết, ta đây trước giờ còn chưa thua ai bao giờ, các ngươi còn có thể sợ chết hơn ta đây sao?
Các ngươi trở về thì phải làm chuyện chính sự gì? Chuyện sống hay chết với các ngươi có ý nghĩa gì đâu?
Ta không tin phía gia tộc của ngươi không có người thừa kế nào khác, ta đoán người kế thừa sau sẽ phải cảm tạ ngươi nhường đường cho nữa!
Nhưng ta và Mèo Niệm Niệm vẫn còn chưa động phòng mà!
Sao có thể cứ vậy mà chết chứ!?
Nhưng, nhưng, thế nhưng...
Các ngươi càng lo lắng, chẳng lẽ là cơ hội của ta càng nhiều.
Đến lúc này rồi, chẳng phải là đang kiếm cớ... thời điểm tốt để đàm phán!
“Điều ta cần biết bây giờ là, tại sao các ngươi nhất định phải tìm đến ta yêu cầu hợp tác? Nếu không được biết nguyên nhân sâu xa vụ này, làm sao ta có thể yên tâm hợp tác với các ngươi, lại còn nói gì đến thành ý tín nhiệm.”
Thần Vô Tú tức giận nói: “Muốn biết lý do đúng không? Ta nói thẳng cho ngươi biết luôn, nếu không phải ngươi cướp mất đi Chấn Không La của ta, lừa mất Thiên Lôi Kính của Lôi Năng Miêu, khiến những bảo vật trong tay bọn ta không đầy đủ, thu thập không đủ số lượng, bọn ta còn phải tìm ngươi hợp tác sao?”
Kẻ thù cướp mất bảo bối nhà ta, đả trọng thương mình đang ngay trước mặt, hơn nữa Hỏa Diễm Thương đang treo ngay trên đầu, nguy cơ tử vong ngay lập tức có thể rơi xuống, Thần Vô Tú thực sự không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình.
Cơ thể của ta bị tên này lôi đi đến vài mét, nếu không phải ta mang nhiều các bảo vật trị thương theo, Thần Vô Tú cảm thấy hắn tám chín phần mười là phải bỏ mạng.
Lúc này trong đầu đang ngùn ngụt lửa giận, làm sao có thể kiềm chế nổi, nói hết thảy những gì muốn nói.
Tả Tiểu Đa nheo mắt: “Câu nói này ngươi nói sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Thần Vô Tú tức giận nói.
“Tại sao các ngươi không cướp bảo bối của ta? Vì sao lại là ta cướp mất bảo bối các ngươi?”
Tả Tiểu Đa nói năng hùng hồn: “Câu nói của ngươi rất đáng để suy nghĩ.”