Tả Tiểu Đa thận trọng nói: “Bạn học Thần Vô Tú, ngươi thực sự không nên tức giận vì việc này, cũng không nên trách hay đổ lỗi cho ai mà nên tự hỏi bản thân, nỗ lực cố gắng hơn, chờ đợi một ngày có thể báo thù!”
Thần Vô Tú: “…”
Sao tự nhiên lại thành hắn dạy dỗ ông đây thế này?
“Dựa vào nắm đấm nói đạo lý đó.”
Mặt Tả Tiểu Đa tràn đầy kinh ngạc hỏi:
“Ngươi có còn là võ giả hay không vậy? Hay ngươi là mấy người thô tục trong giang hồ? Tại sao ngươi lại có thể hỏi một việc nực cười như vậy cơ chứ? Lẽ nào ngươi đây là đang tự nhận rằng ngươi sẽ bất lực như vậy cả đời, vĩnh viễn không đuổi kịp ta cho nên mới muốn cùng ta đấu võ mồm để chiếm tiện nghi của ta à?”
“Ngươi!”
Thần Vô Tú giận dữ nói: “Suy nghĩ này của ngươi rõ ràng là của mấy tên cướp!”
Tả Tiểu Đa phất tay:
“Không không, mỗi một câu ta nói đều có nghĩa lý của nó, đều là hiện thực khách quan, lẽ nào ngươi cho rằng ta và nhóm người các ngươi thân thiết lắm sao? Ngày lễ tết còn phải thăm hỏi nhau một chút? Đối đãi chân thành với nhau? Người anh em, chúng ta là kẻ thù không phải ngươi chết thì là ta chết đó! Hai người chúng ta thuộc về hai gia tộc luôn đối nghịch với nhau đó!”
“Ý tưởng này của ngươi, căn bản chính là hoang đường, lúc này nói ngươi ngây thơ đã là nói nhẹ nhàng lắm rồi, nói ngươi ngớ ngẩn có khi còn xúc phạm đến hai từ ngớ ngẩn kia ấy chứ? Có vẻ như lời tranh luận này của ngươi đến tên ngốc cũng không thể thốt lên lời đi? Suy luận này của ngươi cũng như vậy đi?”
“Ta đoạt đồ của ngươi chẳng phải là vô cùng hợp lí hay sao?”
Thần Vô Tú ngây ngẩn cả người, nửa ngày không lên tiếng.
Tả Tiểu Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Các ngươi phải tự hỏi bản thân mình mà xem.”
Sa Hồn hít sâu một hơi, híp mắt nói: “Những lời này của Tả huynh, tuy là không dễ nghe chút nào nhưng đều là sự thật!”
Thần Vô Tú thở hổn hển nhưng rất nhanh đã bình tĩnh tại, tâm trạng kích động của hắn cũng đã khôi phục lại bình thường.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhìn Tả Tiểu Đa nói:
“Phải, ngươi nói đúng, là ta sai rồi! Ngươi đoạt đồ của ta là chuyện bình thường. Ta đoạt đồ của ngươi cũng là chuyện bình thường. Chỉ là thực lực của ta không tốt, không so được với người khác, vì vậy không nên tức giận. Mọi người vốn là kẻ thù, chỉ có thế mà thôi.”
“Tả huynh.” Thần Vô Tú gật đầu, chân thành nói: “Là suy nghĩ của ta chưa đủ thấu đáo.”
Thần Vô Tú có thể tạm thời là đại diện cho gia tộc hắn thì tự nhiên cũng là loại người khôn ngoan, vừa rồi tức giận mờ mắt là bởi vì trước đó trải qua vô số bi kịch thảm khộc, một là không lựa lời nói.
Lúc này hắn chỉ trong một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường, chỉ với cái trình độ điều chỉnh tâm trạng này của hắn cũng đã không làm phụ danh xưng con cháu đời sau xuất chúng của số ít gia tộc ở Vu Minh.
Tả Tiểu Đa híp mắt lại, nói:
“Hiện tại ngươi chẳng phải đã hiểu rõ rồi sao? Biết sai mà sửa mới là đứa bé ngoan”
Huyệt thái dương của Thần Vô Tú hơi giật giật một chút, nhưng ngay sau đó lại cười vô cùng cay đắng.
Đúng vậy, tuy là lời nói này không dễ nghe chút nào, thậm chí còn có cả trào phúng và ám chỉ này nọ.
Nhưng đây chính là hiện thực, hai bên là kẻ thù của nhau, người ta cũng không phải là bố mẹ ngươi nên cũng không có bất kỳ lí do gì để mà phải thuận theo ngươi.
Tả Tiểu Đa lại chiếm được thêm vài chỗ tốt trong lòng không khỏi tính toán một cách kĩ càng.
Xem ra đối phương rất cần dùng hai món bảo bối đang nằm trong tay ta?
“Hiện tại ta chỉ muốn biết, các ngươi muốn hợp tác thế nào?”
Tả Tiểu Đa hỏi.
“Chỉ cần ngươi đưa cho ta Chấn Không La, cùng Thiên Lôi Kính, sau đó ngươi tự mình điều khiển nó, nếu như ngươi không thể một mình điều khiển hai thứ đó, chúng ta cũng có thể hỗ trợ ngươi... Trước tiên cần phải vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết này trước đã.”
Hải Hồn Sơn trịnh trọng nói:
“Chúng ta xin thề tuyệt đối sẽ không động tay động chân, bảo vật đã vào tay ngươi thì nó chính là của ngươi! Nếu có hai lời chúng ta nguyện sẽ bị trời tru đất diệt!”
Tả Tiểu Đa nhìn đến trận địa Hỏa Diễm thương đang dần ép xuống, cảm thấy không khí của toàn bộ không gian này đều đang bốc cháy, khắp nơi trên đại địa cũng đã bắt đầu bốc khói bừng bừng.
Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả cao giai nên vẫn có thể cầm cự được.
Nhưng cũng chỉ là đang chống cự lại một cách miễn cưỡng mà thôi, trừ bản thân bọn hắn ra, những người còn lại xem ra đã không thể gắng gượng lâu hơn được nữa.
Minh chứng rõ nhất cho điều đó chính là mấy sợi tóc đang dần cong lên.
Hắn lại nói: “Tất cả chúng ta đều có cùng một mục đích, đều muốn sống sót vậy thì cùng hợp tác với nhau đi, mặc dù ta vẫn không tin tưởng các ngươi cho lắm, nhưng cũng không lo các ngươi có thể cướp mất đồ của ta.”
Hải Hồn Sơn vội vàng nói: “Việc này...”
“Nhưng vẫn phải nói trước một số việc, đó chính là... Sau khi ngăn cản được nguy hiểm lần này, thuận lợi tiến vào bí cảnh, đạt được truyền thừa, vậy thì lợi ích lần này chia ra như nào? Ai sẽ được nhiều nhất?”
Tả Tiểu Đa nói.
Nhất thời cả đám người đều vô cùng ngạc nhiên, trước mắt nguy hiểm trùng phùng như vậy, có thể giữ lại được tính mạng đã có thể coi là chuyện vô cùng may mắn rồi, thế mà thằng nhóc này còn có thể suy nghĩ đến lợi ích phía sau, đây quả thực là liều mạng mà muốn chiếm chỗ tốt, dù có chết cũng nhất định không chịu thua thiệt cái gì!
Người xưa có câu nói chỉ việc này là coi tiền như mạng, tên nhóc này quả là tiền tài thắng mệnh nha!
“Việc này... Dựa vào vận may của mỗi người đi.” Hải Hồn Sơn nói.
Mọi người gật đầu. Sau khi tiến vào trong tất nhiên mọi người sẽ đều dựa vào vận may của chính bản thân mình. Còn lợi ích gì nữa chứ?
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, nói:
“Vậy không được. Tình thế bây giờ chính là không thể thiếu ta! Cho nên, ta muốn được chia nhiều lợi ích nhất.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Sa Điêu giận dữ nói.
“Chỉ dựa vào việc ta là Tả Tiểu Đa! Chỉ bằng các ngươi không đồng ý điều này thì chúng ta đều sẽ xong đời!”
Tả Tiểu Đa hăng hái nói: “Võ giả Tinh Hồn ta, chưa từng sợ hãi trước cái chết! Tả Tiểu Đa ta cũng chính là loại người thấy chết không sờn!”