“Người có thể khảng khái oanh liệt như Tả Tiểu Đa ta cả thế gian này cũng chỉ có mấy người thôi!”
Tả Tiểu Đa nói:
“Dù sao ta cũng muốn được chia nhiều lợi ích nhất.”
“Thương này... sắp xuống đến đây rồi...” Tròng mắt của Sa Triết đều như muốn lồi cả ra ngoài.
“Ta muốn được chia nhiều lợi ích nhất!”
“Tuyệt đối không được!”
Hải Hồn Sơn tức điên cả lên nói: “Vậy thà rằng chúng ta cùng ngươi chết tại đây còn hơn!”
“Thà chết còn hơn!”
Đám người hô to.
“Chỉ có Tả Tiểu Đa ngươi không sợ chết? Chúng ta ai sợ chứ? Mặc dù đều không muốn chết, nhưng mà... Nếu ngươi ép người quá đáng như vậy chúng ta cùng ngươi đồng quy vu tận cũng chẳng sao hết!”
Tả Tiểu Đa vừa nhìn đã biết mình khiến đám người này tức giận rồi, lập tức nhíu mày:
“Nhìn các ngươi xem, cũng không tỉnh táo lại một chút, đây là thái độ để hợp tác sao? Ta chỉ đùa một chút thôi mà...”
Đám nhóc này, xem ra thật sự không hề sợ chết...
Thế nhưng ông đây là sợ thật đấy...
Mắt Tả Tiểu Đa đảo một vòng, nói:
“Như vậy đi, ta cũng không chiếm lợi ích nhiều nhất nữa......”
Đám người thở phào, thầm nghĩ, quả nhiên hắn vẫn là sợ chết nhất, đánh cược lần này quả nhiên thành công rồi.
Nhưng dù thế nào thì ta cũng muốn có chút lợi ích.
Tả Tiểu Đa bi phẫn nói:
“Không lẽ ta giúp các ngươi không công?”
“Đây chính là không gian truyền thừa của Vu Minh, huyết mạch của ta tiến vào ắt sẽ có sự khác biệt, sau khi tiến vào, phần trăm ta không chiếm được gì rất cao... Chẳng lẽ ta phải đứng nhìn các ngươi đều lấy được đồ tốt còn ta thì trắng tay hay sao?”
Đám người sững sờ một chút.
Lo lắng này của Tả Tiểu Đa không phải là không có lý mà khả năng chuyện này xảy ra sẽ rất cao!
Sự khác biệt của huyết mạch có thể quăng Tả Tiểu Đa bay ra ngoài dễ như trở bàn tay, hắn có khi thật sự chẳng thu hoạch được gì sau chuyến đi này.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Ta cũng không phải loại tham lam gì. Những gì các ngươi lấy được đều chia cho ta baphần là được rồi.” Tả Tiểu Đa nói.
“Có cái đầu nhà ngươi ấy!” Đám người tức giận nổ mắt nói.
Chuyện này khác gì việc ngươi chiếm lấy nhiều lợi ích nhất?
Chín người mỗi người chia lại cho ngươi ba phần, mình ngươi độc chiếm hai phần ba, những người còn lại chỉ có thể lấy phần còn lại sao.
Lời này của ngươi vậy mà cũng có thể nói ra được!
“Mỗi người đưa ta hai phần!! Tuyệt đối không thể ít hơn được nữa! Nếu ít hơn nữa thì thà rằng ta chết đi cho xong!” Cảm xúc của Tả Tiểu Đa vô cùng kịch liệt, vung vẩy cánh tay, biểu hiện rõ sự quyết tâm của bản thân mình.
“Mỗi người chia ngươi một phần, tuyệt đối không thể nhiều hơn được nữa!”
Đồ Vân Tiêu vô cùng giận dữ mà hét lên. Hét xong liền thấy tám người còn lại đều nhìn mình mình với ánh mắt phẫn nộ.
“Thỏa thuận vậy đi!”
Quả nhiên, Tả Tiểu Đa quyết định thật nhanh, lập tức đồng ý!
Đồ Vân Tiêu choáng váng.
Mặt Sa Hồn cùng Hải Hồn Sơn im lặng nhìn chằm chằm Đồ Vân Tiêu.
“Kỳ thật ngươi mới là Sa Điêu đúng không? Tráo đổi với nhau từ lúc nào thế? Với tình thế bây giờ thì Tả Tiểu Đa còn sợ chết hơn cả chúng ta, nếu giằng co thêm một chút thì sớm muộn gì hắn cũng phải đồng ý thôi… Ngươi đây lại ngu ngốc mà quăng ra một phần!”
“Còn là một phần của mọi người!”
Việc này có khác gì hắn vẫn có được nhiều lợi ích nhất đâu cơ chứ?
Đồ Vân Tiêu nghẹn họng, lắp bắp nói: “Ta ta... chuyện này...”
Tả Tiểu Đa không vui nói:
“Mỗi người một phần, các ngươi chín phần, ta cũng chín phần, sao ta lại thành người chiếm được nhiều lợi ích nhất rồi? Không phải là chúng ta đã phân chia công bằng rồi sao?”
Sa Điêu lẩm bẩm nói:
“Đúng nha, mỗi người đều được chia chín phần, rất công bằng mà”
Hắn gãi đầu, cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Sa Hồn tức giận muốn sùi bọt mép:
“Không lẽ Tả Tiểu Đa tiến vào lại không lấy được cái gì hết? Chẳng may hắn đoạt được món gì… Mẹ nó việc nghĩ cũng không cần nghĩ......”
Đám người không còn gì để nói.
Mấy người còn chưa nghĩ đến việc này đã lập tức tỉnh ngộ lại.
Đám người lần lượt thốt ra mấy lời chửi mắng.
Quá âm hiểm!
Quá vô sỉ!
Bản thân Tả Tiểu Đa nói rằng đây là truyền thừa của Vu Minh, có lẽ Tinh Hồn như hắn không thể lấy được gì hết, nhưng đây cũng chỉ là có thể sẽ không lấy được mà thôi... Chẳng may lấy được thì sao?
Lại nói tiếp... Nếu hắn không lấy được thì tại sao còn xuất hiện ở đây làm gì?
Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cả chín người đều đau lòng muốn chết!
Bị chơi xỏ rồi!
Bị lừa cả một món hời lớn!
Lúc nãy Tả Tiểu Đa cứ nói liên tục làm suy nghĩ của bọn họ cũng chỉ lướt qua một chút, căn bản không nghĩ tới phương diện này...
“Mỗi người một phần, các ngươi đều đã đồng ý rồi nha, đây chính là không gian của Vu Thần, tổ tiên các ngươi còn đang nhìn các ngươi đó. Không thể nói mà không giữ lời.” Tả Tiểu Đa nói.
“...” Đám người ai nấy đều ủ rũ.
“Được rồi! Quyết định vậy đi!”
Nếu Đồ Vân Tiêu đều đã đáp ứng thì cũng đại biểu cho mọi người đều đã đồng ý với điều đó. Thân làm con cháu của Vu Minh, hai chữ hứa hẹn này mà đã nói ra thì còn lớn hơn cả trời.
Chỉ có thể hi vọng tên này không lấy được gì bên trong Không gian truyền thừa của Vu Minh thôi.
“Mau bắt đầu đi!”
Sa Hồn nói.
“Chậm đã!”
Tả Tiểu Đa lại nói: “Còn có một việc chính là... Nếu như chúng ta hợp tác thì ai sẽ là người dẫn đầu chỉ huy? Ai sẽ làm lão đại ở chỗ này? Nếu không chúng ta quyết định việc này trước đi, xem ai sẽ có thể khiến tất cả mọi người đều nghe theo đi? Nếu không việc hợp tác lần này sẽ lại loạn hết cả lên? Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Ta đây đã quen với việc làm lão đại rồi...”
Sắc mặt chín người càng ngày càng trở nên vặn vẹo, dữ tợn khó coi.
Tên này thật đúng là có dã tâm lớn, ý tứ bao hàm trong lời hắn đây là đang nói để hắn làm lão đại đây mà...
Nhưng chúng ta có chín người đang ở chỗ này, cho dù ngươi làm lão đại đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái danh phận mà thôi, có thể làm gì được?
Việc ném ngươi ra ngoài mà nói còn không phải chuyện chỉ mất có vài phút để làm?
Sa Hồn nói: Tả huynh, chúng ta không phải là không đồng ý, mà là... Chiến pháp cùng phương pháp sử dụng bảo bối của mỗi người chúng ta ngươi đều không quá rõ ràng, khó mà chỉ huy được một cách thoả đáng đi?”