Biến cố trước đó, cho dù là nhẫn không gian vốn không cách nào mở ra hay là dòng nước lũ xuất hiện đột ngột, đều tương đối bắt mắt.
Nếu lại tùy tiện xuất động Cửu Cửu Miêu Miêu chùy, khẳng định sẽ bị mấy tên nhóc kia để ý đến, cái đồ chơi như át chủ bài này, vẫn là bảo lưu kĩ càng, bản thân mình biết là được, chứ không sau khi bị bại lộ thì đánh họ thế nào?
Giữa đôi bên, thực chất bên trong vẫn là kẻ địch như cũ!
Không đến thời khắc cuối cùng cực kỳ quan trọng, ta tuyệt không sử dụng.
Linh Miêu kiếm trong tay —— Oa Hoàng kiếm thì không dám dùng, Oa Hoàng kiếm tựa hồ có thù với chủ nhân nơi đây, một khi lấy ra sử dụng, đoán chừng bản thân mình ngược lại sẽ rất xui xẻo......
Tả Tiểu Đa thúc đẩy sức mạnh toàn thân ở mức độ lớn nhất, Đan Điền Chi Khí, thời khắc này, như là sóng dữ trào dâng, nghịch thế mà lên, phản công trận Hỏa Diễm trên trời.
Nơi Linh Miêu kiếm hướng tới, rõ ràng là Bạo Vũ kiếm pháp, vô tận huy sái.
Mỗi một chiêu mỗi một thức mỗi một kiếm, mỗi một công kích đều chuẩn xác chém ở bên trên mũi thương của Hỏa Diễm thương.
Mà trong cuộc giao chiến không ngừng nghỉ này, Tả Tiểu Đa rõ ràng cảm nhận được, cỗ ý niệm đang treo cao ở trong không trung đó, đang không ngừng nảy sinh một cỗ xu thế ý niệm không xác định, hoài nghi, do dự.
Đó là một loại cảm giác đặc biệt như 'tên nhóc phía dưới này đến cùng có phải là...... Sao lại quái dị như vậy'.
“May mà chỉ là chút ý thức tàn hồn còn sót lại, nhận biết có tính hạn chế của nó, nếu còn trấn tĩnh tiếp một phút rưỡi như vậy...... có lẽ, hôm nay mình khẳng định khó tránh khỏi tai vạ, sớm không biết đã chết ở chỗ nào rồi!”
Tả Tiểu Đa tâm tư bách chuyển, không khỏi mồ hôi đầm đìa, thầm cảm thấy may mắn.
Trong khi đang cân nhắc, Hỏa Diễm thương trên không trung đã rơi xuống, lần nữa trong tiếng nổ đùng đoàng, Tả Tiểu Đa hét lên liên hồi, cường độ của đợt thế công này vậy mà lớn hơn rất nhiều so với lần trước......
Đó là một tư thế cực đoan muốn cực hạn nghiền ép Tả Tiểu Đa cho đến khi thịt nát xương tan.
Hơn nữa cùng với sự gia tăng sức mạnh uy năng cuồn cuồn ngập trời do sóng lớn mà Tả Tiểu Đa thôi giục, Hỏa Diễm thương trên không trung mờ mờ ảo ảo biểu hiện ra một loại cưỡng ép đè lại hỏa khí, nhưng lại có loại cảm giác vi diệu rằng sắp không đè ép được......
Công kích càng ngày càng mạnh, thế công càng ngày càng bạo liệt.
Tả Tiểu Đa dùng toàn lực chống đỡ, Linh Miêu kiếm đã đạt đến đẳng cấp Linh binh tự ý phát ra từng đợt than khóc, kiếm quang dần dần tán loạn, thưa thớt băng phi, không có thành tựu.
Mà theo sự tiếp diễn của thời gian, Tả Tiểu Đa càng ngày càng cảm giác áp lực như núi, mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, không thể tiếp tục được nữa, đã tới lúc không thể không sử dụng chùy—— Hắn thế nhưng không ôm một chút hi vọng đối với đám người Hải Hồn Sơn, bản thân mình đã lâm vào chỗ chết, còn đối phương đã chạy ra tìm đường sống, không phản chiến cho mình một kích là chuyện tốt, làm sao còn có chuyện tiến lên giúp đỡ?
Nói cho cùng, mọi người chung quy là lập trường đối địch!
Ngay vào lúc này, một tiếng gầm lớn từ bên ngoài truyền đến ——
“Tả lão đại! Chúng ta không thẹn với ngươi!”
“Sau khi ra ngoài, lại chém giết sinh tử đi! Nếu đã gọi ngươi một tiếng Tả lão đại, trước tạm đồng sinh cộng tử một lần!”
Cùng với một tiếng gầm, chín người Vu Minh, không thiếu một ai lại bước vào vòng chiến liệt hỏa, cường thế nhập chiến.
Sa Hồn rống to một tiếng: “Ai vào chỗ nấy!”
Tả Tiểu Đa vẫn chần chờ, trận cục của thiên thần sát lúc trước được thành hình trong giây lát.
Sau đó, vẫn là cỗ sức mạnh kia, vẫn là uy năng thuộc tính công pháp của mỗi gia tộc đó!
Vẫn là những người đó!
Vẫn là những bảo bối đó!
Lại lần nữa phát uy, mà uy thế không kém trước đó chút nào, càng nhiều thêm một chút thanh thế xúc động thẳng tiến không lùi
Tả Tiểu Đa tiếp theo đó lập tức phối hợp, tất cả uy năng phe mình hợp dòng Hồng Thủy Thao Thiên, lắc đầu vẫy đuôi, thắng thế xông lên chân trời, lay động trận Hỏa Diễm thương......
Ầm......
Sức mạnh công kích của lần này, thế mà, còn lớn hơn mấy lần so với vừa rồi! Bởi vì lần này, là đồng tâm hiệp lực chân chính, là chân chính dùng hết sức mình, hơn nữa, tấm lòng quang minh, chiến đấu, cũng là suy nghĩ thông suốt.
Tràn đầy hào hiệp kịch liệt.
Mười người, không phân địch ta, phối hợp khăng khít.
Trên bầu trời, trận Hỏa Diễm thương đó, thế mà bị đánh đến đột nhiên dừng lại.
Một cỗ ý niệm mơ hồ, bỗng nhiên xuất hiện.
Loáng thoáng, tựa hồ có người ở trên không thì thào thở dài, câu hỏi thương cảm trầm thấp tinh tế mơ hồ không rõ. Tựa hồ đang hỏi bản thân, tựa hồ đang hỏi thương thiên, nhưng lại tựa như đang hỏi tất cả mọi người.
“...... Chẳng lẽ là ta sai rồi......”
“...... Sai hay không?”
“Năm đó...... Là ta đã sai hay là ngươi đã sai?”
“Sai rồi, sai rồi, sai rồi...... haizz, chung quy đã sai rồi......”
Ý niệm trên không trung đang vang vọng, loại cảm xúc khó hiểu đó, cũng đang xâm nhiễm cõi lòng của mọi người, tất cả mọi người rõ ràng đã cảm giác được, loại hối hận khó tả đó, cùng với nỗi thương cảm vô hạn......
Nguy cơ của Tả Tiểu Đa, được giải trừ trong nháy mắt.
Vu Hồn Chi Lực, cắm lên vùng không gian này.
Mà lúc này thứ xuất hiện nhiều nhất trong lòng Tả Tiểu Đa là sự kinh ngạc mãnh liệt, thậm chí có thể nói hoảng hốt.
Quay đầu, nhíu mày: “Sao các ngươi lại vào đây?”
Sa Điêu vẻ mặt không vui: “Mặc dù là tình thế bức bách, nhưng lời cam kết nói tôn ngươi làm lão đại của bọn ta khi còn ở trong này, há lại nói điêu? Bây giờ ngươi lâm vào tình thế nguy hiểm, chúng ta tự nhiên phải sóng vai chiến đấu, giúp đỡ ngươi. Tối thiểu nhất, khi ở trong này, ngươi là lão đại, bọn ta là tiểu đệ của ngươi, lão đại gặp nạn, tiểu đệ há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Lời nói này, nói rất không tình nguyện.
Hải Hồn Sơn toàn lực thôi giục Khổn Tiên tỏa, thản nhiên nói: “Tả lão đại, ngươi cũng không cần cảm kích trong lòng, chờ đến sau khi ra ngoài, sẽ là thời khắc lời hứa kết thúc, chúng ta vẫn là quan hệ đối địch sống chết, sóng vai dắt tay nâng đỡ nhau, cũng chỉ giới hạn ở trong cái không gian này, chỉ thế mà thôi.”