Đại năng từ xưa đến nay, ai có thể ở lúc hai mươi tuổi, lại tập hợp đủ những khí vận tiên thiên này!?
Tu vi nông cạn cái gì, nhưng cuối cùng, thế gian có quá nhiều quá nhiều thiên tài địa bảo, có rất nhiều tài nguyên, cũng có quá nhiều quá nhiều cơ duyên, có thể hỗ trợ tu vi tiến triển cực nhanh, một bước lên trời.
Nhưng mà khí vận thiên tiên, lại khó tìm kiếm, khó có được, khó mưu cầu, là thứ quan trọng nhất!
Mà Đông Hoàng và Yêu Hoàng, khi còn trẻ tuổi như thế này, tất nhiên không có thành tựu như vậy, mà bản thân mình ở tuổi đó, hoặc là chiến lực của bản thân có thể cao hơn tên nhóc này, nhưng nói đến vận khí... lại kém xa một trời một vực.
Tên nhóc này đã tập hợp đủ các loại khí vận Thiên Đạo, m Dương, Nhân Tộc, Vu Tộc, Yêu Tộc, hơn nữa còn đều là khí vận thuần túy nghịch phản Thiên Tiên!
Cái này căn bản chính là nghịch thiên yêu nghiệt!
Đông Hoàng im lặng một lúc, nói: “Nếu như hắn còn có Tiên Thiên Linh Bảo, thật sự ta cũng không biết phải đánh giá về hắn như thế nào.”
“Nói cũng đúng.”
Cũng chỉ có cấp độ này của bọn hắn mới có thể biết rõ, nếu như sau khi có đủ những thứ này, nếu như lại có Tiên Thiên Linh Bảo nhận chủ, vậy thì có thể có đủ đãi ngộ của thánh nhân rồi.
Từ xưa đến nay, tổng cộng mới có mấy vị thánh nhân?
“Nếu như bây giờ ngay cả Tiên Thiên Linh Bảo hắn cũng có, vậy hắn chỉ có thể là ‘con ruột của Thiên Đạo’...”
Chúc Dung Tổ Vu thở dài, giọng điệu cũng có hơi chua xót.
Có hơi hâm mộ ghen tị.
Tiên Thiên Linh Bảo... Đời này ông đây gặp qua rất nhiều lần, nhưng đều là người khác cầm tới đánh ta...
Mà chính ta, lại chưa từng có được.
“Tiên Thiên Linh Bảo không phải dễ có như vậy, chỉ là cửa ải nhận chủ này, đã rất khó. Tu vi của tên nhóc này không đủ, vẫn không thể làm được, chỉ có điều tương lai sau này thế nào, rất khó nói.” Đông Hoàng ung dung nói.
“Nói cũng đúng.”
“Chỉ là... Tam Túc Kim Ô nhận hắn làm chủ, so sánh với Tiên Thiên Linh Bảo, cũng không kém bao nhiêu.” Đông Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy, hơi kỳ lạ.
Hơn nữa, Tam Túc Kim Ô này, sao có thể lưu lạc bên ngoài như vậy?
Đây là huyết mạch Yêu Hoàng chính thống.
Tuy rằng đôi vợ chồng kia vẫn không biết...
Chúc Dung Tổ Vu cảm thấy tàn hồn càng ngày càng không ổn định, cười ha ha, lại có thể vô cùng rộng lượng nói: “Ta không có thời gian xem, ta sắp chết rồi, Đông Hoàng, cuộc đời này cứ như vậy đi.”
Ánh mắt hắn hơi mờ mịt, nhớ tới năm đó, thời gian mình ở cùng các anh em, trước mắt, tựa như lại hiện lên một gương mặt uy nghiêm, đang trách mắng mình: “Ngươi có thể đừng xúc động được không?”
“Không xúc động thì còn là ta sao?”
Vẻ mặt Chúc Dung có chút kỳ lạ, hơi xấu hổ.
Năm đó... Các anh em... các ngươi... còn hận ta không? Còn nhớ ta không?
Ta... phải đi rồi.
“Hay là đợi thêm chút.”
Đông Hoàng nở nụ cười ấm áp: “Lúc trước, ta tâm huyết dâng trào, thứ nhất là tính toán đến truyền thừa sau này của các ngươi sẽ xảy ra chuyện, hai là... cũng muốn tiễn ngươi một đoạn, tiễn ngươi chuyển thế luân hồi, ngươi chịu đựng nhiều năm như vậy, chỉ còn chút tàn hồn, sợ rằng đã không còn sức vượt qua luân hồi, bổn hoàng và ngươi đối địch một đời, nhưng may mắn có kẻ địch như ngươi, tiễn ngươi một lúc, chờ mong một ngày, ngày còn được tái chiến.”
“Luân hồi...” Chúc Dung thì thào lẩm bẩm.
“Lẽ nào vẫn phải đến lần nữa?”
Ánh mắt của hắn nhìn Tả Tiểu Đa trong đại điện, cũng nhìn Tam Túc Kim Ô đang điên cuồng mổ nhặt ở bên ngoài.
Sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt của Đông Hoàng.
Trong lúc đó, Chúc Dung cười lớn: “Chúc Dung ta, chỉ sống cuộc đời này, không cầu đến kiếp sau!”
Khi đang nói chuyện, đột nhiên ầm một tiếng, tàn hồn ầm ầm nổ tung, hóa thành những ánh sao, mắt thấy không còn tiếp tục tồn tại ở thế giới này, không còn dấu vết của tương lai.
Đông Hoàng thở dài dằng dặc: “Là không muốn tiếp nhận tình nghĩa của ta, cũng không cần tạo cho ta phiền phức như vậy... Đối thủ cũ, ta thật sự hy vọng ngươi có thể có kiếp sau, chờ đợi, ngày tái chiến.”
“Tính tình này thật sự là ngàn vạn năm cũng không thay đổi...”
Lời còn chưa dứt, Đông Hoàng Thần Niệm đã bốc cháy, hiện ra uy năng vô biên, tập trung tất cả những tinh quang tàn hồn của Chúc Dung vào một chỗ, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng Tả Tiểu Đa, cười khổ: “Ngươi, lão quỷ này cố ý không cho thần thức của ta truyền chuyện này trở về, mới cố tình đốt cháy thần hồn của chính mình?”
“Lúc này, thần hồn của ta phải hóa thành thiên hỏa, mới có thể gom lại tro tàn của ngươi, vãng sinh luân hồi... Như thế, ta nhiều nhất chỉ có thể gom về một chút chân linh, lại không thể mang quá nhiều tin tức trở về... Chúc Dung, ngươi có thể đừng tính toán như vậy có được không hả... Ai nói Vu Tộc là thật thà chất phác, không có tâm cơ?”
Toàn thân Đông Hoàng bốc lên ngọn lửa màu tím, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Bỏ đi bỏ đi. Người kế thừa tự có duyên pháp... Ông bạn già, tiễn ngươi một đoạn đường!”
Lập tức hoàn toàn hóa thành ánh lửa mờ mịt, xen lẫn với tàn hồn của Chúc Dung, bay nhanh về phía chân trời, nghênh ngang rời đi...
“Đáng tiếc, đáng tiếc, vốn định đi theo tên nhóc này xem thử... Cuối cùng không có cơ hội, Chúc Dung này... không biết thật sự là kẻ lỗ mãng như vậy, hay là chìm xuống nhiều năm, làm cho hắn cũng trở nên có tâm cơ...”
Từ đầu đến cuối, Tả Tiểu Đa đều không biết mình bị hai ông lão kia nhìn trộm.
Lúc này hắn chỉ có tiếc nuối.
Rõ ràng là cơ duyên tốt như vậy, sao Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu lại không ra ngoài đi dạo, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt...
Tiếp tục mân mê bảo tọa, rất cần mẫn.
Ta cũng không tin không mở ra được!
Nói chung là thời gian tìm tòi đủ lâu, lục lọi nguyên cả bảo tọa một lần, sau đó lòng bàn tay Tả Tiểu Đa bỗng nhiên khẽ động, giống như là...
Không hiểu sao ấn vào cơ quan gì đó.
Soạt!
Bảo tọa lập tức hóa thành lưu quang rồi biến mất, lại có một cuốn sách không biết là chất liệu gì cùng với một miếng ngọc đùng một tiếng rơi ra.