Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1839 - Chương 1837: Bị Nhìn Trộm

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1837: Bị nhìn trộm

Hắn nghiên cứu một cách rất nghiêm túc, không định bỏ qua bất kỳ cơ hội nhỏ nào...

...

Trong một không gian thần bí.

Tàn hồn của Chúc Dung Tổ Vu nhìn hết cảnh này đến cảnh khác diễn ra trong đại điện mà tràn ngập khiếp sợ, hai mắt càng ngày càng mở to.

“Ôi trời, ôi trời trời!” Chúc Dung Tổ Vu há to miệng, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Ở bên cạnh, thần hồn của Đông Hoàng - thần hồn đang đội vương miện trên đầu, tuy vẫn còn duy trì nụ cười ung dung, nhưng rất rõ ràng là đang gắng gượng.

Trong mắt cũng luôn lóe lên vẻ khiếp sợ!

“Đây chính là tâm huyết dâng trào của ngươi? Còn thật sự là... Còn thật sự là kỳ lạ đến cực điểm.”

Chúc Dung Tổ Vu lộ ra vẻ mặt khó tin: “Những chuyện này là sao? Tóm lại ngươi đã biết nhiều hơn ta một chút gì rồi, đúng không? Khốn kiếp... tên nhóc này... Tên khốn kiếp này là Bàn Cổ hóa thân sao??”

Đông Hoàng thở dài: “Một ý tưởng bất chợt của nhiều năm trước, lại là phát hiện có sức ảnh hưởng như vậy, thật là không ngờ tới... Con rồng kia, chắc chắn không phải loại bình thường, rất có thể tương tự với Rồng Bàn Cổ Sáng Thế trong truyển thuyết, cũng chỉ có rồng thuộc loại này, mới có....”

Chúc Dung hít một hơi: “Đúng vậy, chỉ có Rồng Sáng Thế, mới có được năng lực đặc biệt điều trị hóa nạp khí vận thiên địa, tràn đầy sự thuần túy của khí vận, thật sự là... được mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt đó!”

“Không tệ.”

“Còn có con chim Tiểu Hỏa kia, rõ ràng à Tam Túc Kim Ô! Vẫn còn sống sao?”

Chúc Dung Tổ Vu bỗng nhiên nổi giận đứng dậy: “Vậy có phải là ngàn vạn năm trước, Yêu Minh các ngươi đã bố trí đường lui rồi đúng không? Cái ngươi gọi là ý tưởng bất chợt, nhân quả báo ứng, chính là cái này?”

“Ngươi đừng có mà không thừa nhận, Tam Túc Kim Ô kia rõ ràng chính là có huyết thống thuần túy, chính gốc của Yêu Hoàng! Đông Hoàng, ngươi lấp liếm như vậy, khó tránh mất đi thân phận.”

Chúc Dung tức giận: “Các ngươi... các ngươi vậy mà lại có bản lĩnh, bố trí đường lối đến cả ngàn vạn năm sau, lần này ngươi xuất hiện, là tới khoe khoang, cũng có thể là đến bảo vệ hộ tống Tam Túc Kim Ô này...”

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Chúc Dung trở nên rất đáng sợ, thất tình (hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục) hiện lên trên mặt.

Đông Hoàng thở dài bất đắc dĩ: “Thật sự không phải!”

“Thật sự không phải?”

Đông Hoàng cười khổ: “Chúc Dung Tổ Vu thật sự quá coi trọng bổn hoàng rồi, nếu như là ta bố trí... vậy thì tốt quá rồi.”

Hắn thở dài một tiếng.

“Thật sự không phải! Nếu sớm biết có nhân duyên này, là ta phải tự mình đến, một thần niệm không đáng nói, có tư cách gì chứ?”

Đông Hoàng cũng không biết phải làm sao: “Nếu như thật sự có bản lĩnh như vậy, sao lại có thể thẳng tay bị đánh tan tác đến nổi đi lưu đày...”

“Đây là một trong mười vị Thái Tử sao?” Chúc Dung có hơi không hiểu.

Đông Hoàng tất nhiên cũng có chút không rõ: “Điều này... có phần không hiểu lắm.”

“Lẽ nào không phải?” Chúc Dung kinh ngạc.

“Có lẽ... Thật sự là không phải...” Chính xác là Đông Hoàng cũng có hơi không xác định được.

Mười vị Thái Tử Kim Ô này, tuy Đông Hoàng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức là không nhận ra.

Nhưng mà con trước mắt này, quả thật là có hơi lạ lẫm, hơn nữa trông trình độ thần tuấn này, có vẻ như linh động hơn rất nhiều so với những con khác khi vừa mới sinh.

Nhưng mà rõ ràng là huyết mạch thuần khiết của Yêu Hoàng.

Nhưng vì sao kêu tên nhóc bên dưới là mẹ?

Cmn...

Vấn đề luẩn quẩn rắc rối trong đó, cho dù Đông Hoàng là tuyệt thế đại năng, cũng có hơi mơ hồ.

“Đây không phải một trong mười thái tử?! Vậy thì chỉ có thể là... Khi đó Đế Tuấn sinh mười một con Kim Ô? Đây là con riêng...?” Tàn hồn Chúc Dung Tổ Vu trăm mối vẫn không thể hiểu.

Vẻ mặt Đông Hoàng tối sầm: “Chúc Dung, không được nói lung tung!”

“Nhưng mà phải giải thích thế nào? Hoàn toàn không thể hiểu.”

“Không phải mình Chúc Dung Tổ Vu không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.” Lúc này vẻ mặt Đông Hoàng cũng mờ mịt.

Nếu như bản thân thật sự ở đây, đương nhiên có thể bấm ngón tay tính toán, thúc đẩy thiên cơ.

Bây giờ hắn chỉ là một Thần Niệm, hầu như không có cách nào thúc đẩy thiên cơ, đương nhiên cũng không thể tra ra được xuất thân, lai lịch của con Tam Túc Kim Ô này.

“Nhưng tại sao con Kim Ô này lại gọi tên nhóc kia là mẹ, lẽ nào dáng vẻ của tên nhóc kia cũng khá đẹp mắt, lọt vào mắt của Yêu Hoàng? Khẩu vị của Yêu Hoàng đã trở nên mặn thế này rồi hả...”

Chúc Dung lẩm bẩm tự nói với bản thân.

Mặt Đông Hoàng đen như than: “Câm miệng.”

Chúc Dung lập tức nghi ngờ nói: “Không đúng, cho dù ‘khẩu vị’ của Yêu Hoàng thay đổi, nhưng suy cho cùng tên nhóc kia cũng là đàn ông, dù thế nào cũng đâu có thể sinh con đâu!”

“Cho dù tên nhóc này có thể sinh, cũng không thể bị gọi là mẹ! Dù tên nhóc này thật sự sinh được, cũng không thể sinh ra một con quạ đen!”

“Càng không có khả năng sinh ra con quạ đen ba chân!”

Đông Hoàng liếc xéo, nhíu mày không vui: “Ngươi cứ mở miệng lại nói một tiếng quạ đen... Ngươi đang mắng ai vậy?”

“Quên mất ngươi cũng là...” Chúc Dung Tổ Vu hơi ngượng ngùng.

“...”

“Xem như là ta đã hiểu rồi, tên nhóc này chắc chắn là người có phúc duyên tề thiên, nếu không thì sao có thể gặp được cơ duyên như vậy...”

Chúc Dung vô thức lầm bẩm nói: “Ta truyền thừa cho hắn... cũng không tính là làm bẽ mặt ta.”

“Trên người có Sáng Thế Khí Vận Chi Long, có Tam Túc Kim Ô dòng chính của Yêu Tộc, còn có Oa Hoàng kiếm, càng được truyền thụ pháp môn cộng công của bổn tộc... Nếu như lại có Chúc Dung Hỏa ta truyền thừa, cũng không có gì bất lợi cho Vu Tộc ta...”

Đông Hoàng thản nhiên nói: “Ta không tin ngươi không phát hiện ra trên người hắn còn có lưu chuyển khí m Dương?”

“Tất nhiên là có phát hiện, nhưng khí m Dương lưu chuyển trong hắn kia, cùng bắt nguồn từ một gốc, nhưng cũng không thể hiện rõ kỳ công pháp công, có lẽ có nguyên do khác.”

“Chắc chắn là có nguyên do khác.”

Đông Hoàng nhíu mày suy nghĩ, nói: “Chỉ tiếc là bây giờ không có cách nào thúc đẩy khai mở thiên cơ, khó để tìm tòi nghiên cứu... Nhưng có thể khẳng định là, từ trước đến nay, ít có người có thể có vận khí như vậy.”

“Quả thật là người có đại khí vận.” Tàn hồn Chúc Dung hỏi: “Không biết so sánh với các ngươi năm đó thì như thế nào?”

Đông Hoàng im lặng một lúc lâu, nói: “Tên nhóc này, nếu như tính tuổi, thì bây giờ có vẻ cũng khoảng hai mươi tuổi.”

Hắn nói một câu như vậy, thì không nói gì nữa.

Nhưng mà Chúc Dung đã nghe rõ.

Hai mươi tuổi!

Bình Luận (0)
Comment