Oa Hoàng kiếm chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, cũng hoàn toàn không bị ngăn trở.
Đến lúc này, cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn yên tâm.
“Tiểu Tiểu!”
Tiểu Tiểu đi ra theo tiếng gọi, Tam Túc Kim Ô, oai phong lẫm liệt đứng trên đỉnh đầu của Tả Tiểu Đa nói: “Mẹ!”
“Ngoan!”
Tả Tiểu Đa vẫy tay: “Tự đi ra ngoài chơi đi, nhìn xem có thể tìm được thứ tốt không!”
“Dạ!”
Vù!
Tiểu Tiểu bay đi.
Ngay trong nháy mắt Tiểu Tiểu bay ra kia, khi ba chân vừa đứng vững, trong một không gian nào đó, Chúc Dung Tổ Vu – người uy chấn cổ kim và Đông Hoàng – người có một không hai trong thiên hạ cùng há miệng, tròng mắt lồi ra ngoài...
Tốc độ của Tiểu Tiểu nhanh như tia chớp, một đường nghênh ngang, bay thẳng ra khỏi cung điện, lao vào Hỏa Hải bên ngoài, phát ra tiếng kêu vui sướng: “Chiêm chiếp!”
“Hai ngươi có muốn đi ra ngoài không?” Tả Tiểu Đa hỏi Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu.
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu đều không có hứng thú nên trở mình, nằm ngửa bụng nổi tự do trong biển Sinh Cơ, rõ ràng là chúng không có chút hứng thú nào đối với những thứ kia.
Suy cho cùng thì chẳng qua là vì thuộc tính không phù hợp, dù sao Tiểu Tiểu cũng là Hỏa Linh tự nhiên, môi trường ở đây đúng là hợp với nó giúp nó tăng thêm sức mạnh, như cá gặp nước, còn Tiểu Bạch A, Tiểu Tửu, về bản chất thì hẳn là bọn chúng vẫn thuộc về Mộc chúc, tự nhiên là không có hứng thú đối với những thứ có thuộc tính hỏa của Chúc Dung Tổ Vu, thậm chí còn không có hứng thú mà liếc mắt thêm một cái.
Đối với điều này, tất nhiên là Tả Tiểu Đa cũng sẽ không miễn cưỡng.
Hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm... Hắn bắt đầu chậm rãi tìm kiếm đồ tốt, tìm kiếm từng chút một ở khắp mọi nơi.
Hiện tại Tả Tiểu Đa không vội một chút nào, giờ phút này không chỉ có mình hắn đang tìm kiếm thứ tốt ở nơi này... Mà còn có Tiểu Long cũng đang điều tra, chắc chắn nó điều tra còn kỹ càng hơn hắn nhiều, nơi nào có đồ, nơi nào không có đồ, Tiểu Long đi một vòng là đã nắm được rõ ràng, rành mạch.
Tả Tiểu Đa đi quanh đại điện một vòng nhưng không thu hoạch được gì, nhìn xung quanh, lập tức nhìn chằm chằm vào ngai vàng ở giữa đại điện, bước nhanh về phía trước, dùng tay cậy một viên ngọc thạch trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt được khảm ở bên cạnh xuống, để lộ ra một không gian bên trong.
Viên tinh thể trong tay to bằng quả trứng chim bồ câu và phát ra ánh sáng màu đỏ, bên ngoài có một lớp năng lượng mỏng bao phủ, bên trong đều là năng lượng thuộc tính hỏa tinh thuần đủ để có thể thiêu đốt đất trời.
Nếu so sánh viên tinh thể thuộc tính hỏa này với Liệt Dương chi tâm, thì người trước là lão tổ tông, người sau chỉ có thể là ‘chụt chịt’, cũng chính là bị ví von như không có vai vế.
Sự chênh lệch thật sự là quá lớn, về cơ bản là không thể so sánh được, thế nhưng Liệt Dương chi tâm đã là bảo vật thuộc tính hỏa có giá trị cao nhất mà Tả Tiểu Đa biết tới và có được ở hiện tại, nên chỉ có thể lấy ra so sánh một chút.
“Đây là thứ tốt, là bảo vật tuyệt vời giúp tu luyện Viêm Dương chân kinh, không biết còn bao lâu nữa, ta mới đủ tư cách để dùng nó trong tu luyện.”
Hiện tại, Tả Tiểu Đa vẫn rất hiểu mình, biết thứ này là đồ tốt, nhưng sức mạnh trong đó quả thật là quá lớn, đã vượt xa cấp độ mà hắn có ‘gánh’, nếu đột nhiên sử dụng, sẽ chỉ có thể bị nóng tới cực điểm trong chớp mắt, rồi tự thiêu mình thành tro...
Và từ trên dưới trái phải của ngai vàng, Tả Tiểu Đa đã thu được tổng cộng là ba mươi sáu viên tinh thể cực viêm như thế.
Sau đó vung tay lên... Muốn thu cả ngai vàng; nhưng nhoáng một cái, lại thu vào một khoảng không.
“... Xem ra những thứ này đều không có thật, tất cả đều là hình ảnh mà năng lượng hóa thành... Cũng tức là nói, chỉ những thứ có thể lưu lại được, mới thật sự là vật có thật; những thứ khác, bao gồm cả tòa đại điện này, cũng chỉ là một loại trạng thái ngưng kết cực độ của năng lượng thuộc tính hỏa.
“Loại thao tác này, loại năng lực khống chế hỏa này, đâu chỉ khiến người há miệng ngạc nhiên, mà quả thật là nó đã vượt qua nhận thức một cách quá mức, không hổ là Vạn hỏa chư diễm chi tôn.”
Rõ ràng Tả Tiểu Đa đang say sưa nghiên cứu ngai vàng, cẩn thận tìm kiếm khả năng có bất kì khe hở nào.
Nếu đổi thành người bình thường, thì hẳn là đã từ bỏ từ lâu rồi, một cái ngai vàng do năng lượng hóa thành, làm sao có thể có khe hở gì, nghiên cứu thứ này làm gì?
Chỉ lãng phí thời gian mà thôi!
Nhưng mà Tả Tiểu Đa lại khác, vì Tiểu Long đã triều tra một lần, sớm đã xác định bên trong ngai vàng này có đồ.
Chỉ có tìm được cách, mới có thể mở ra, nếu không, cũng chỉ có được một khối hư vô, như vào núi quý mà quay về tay không.
Trên thực tế, Tiểu Long cũng đã nói thứ ở bên trong cho Tả Tiểu Đa biết, đó là một quyển sách.
Khi nghe thấy chữ ‘sách’, hai mắt của Tả Tiểu Đa sáng lên ngay lập tức.
Sách!
Hắn biết rõ, ở nơi truyền thừa như này, thứ trân quý nhất, từ trước tới nay đều không phải là tài nguyên! Hỏa Long thạch gì đó, Liệt Hỏa chi tâm gì đó, Tinh tú chi mê gì gì đó... Tất cả cũng chỉ là tài nguyên phụ trợ, chỉ là vật phẩm tiêu hao mà thôi!
Cho dù là thiên tài địa bảo thuộc loại tuyệt vời nhất, cũng chỉ là ngoại vật!
Quả thật là khi nói tới giá trị, cũng chỉ có chữ viết mà thôi!
Điển cố thư tịch, hoặc là ngọc giản truyền thừa.
Đây mới là những thứ trân quý nhất!
Vì thường thì trong những thứ này... Đều là công pháp, hoặc là cảm ngộ cả đời của chủ nhân nơi đây.
Đây mới là thứ tốt theo đúng nghĩa!
Hơn nữa loại đại năng giả trong truyền thuyết này... Dù là chỉ có thể có được một câu, đó cũng đã là cơ duyên vô cùng lớn!
Một khi ngộ đạo, đó là một bước lên trời!
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào để mở nó ra?
Hắn cứ vây quanh ngai vàng, lật qua lật lại, xem xét kỹ như vậy một hồi lâu, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể tìm thấy một khe hở nào!
Vốn dĩ bất kỳ vật nào ở trong đại điện này cũng đều có thể xem là thứ tốt hiếm có trên thế gian, đặc biệt tốt đối với Tả Tiểu Đa – người tu hành Hỏa chúc công thể, nhưng nếu so sánh với thứ trong ngai vàng, thì những thứ khác lại chỉ là thứ nhỏ không đáng nhắc tới.