Sau đó, mười người lại tiếp tục tìm báu vật, tiếp tục tìm bảo bối, lại tăng tốc quá trình phá hủy cung điện, đồng thời phóng thích những năng lượng hình thành nên cung điện!
Càng về sau càng có nhiều năng lượng bị phóng thích ra ngoài, cũng có nghĩa là càng lúc càng có nhiều bảo bối bị lấy đi!
Báu vật Tổ Vu cất giấu suốt một đời, đều bị mười con người kia phân chia.
Đợi đến lúc phá hủy đến hậu điện, tốc độ cung điện sụp đổ càng lúc càng nhanh.
Mười người ai cũng không cam lòng làm người về sau, mỗi người đều bắt đầu dốc sức ra tay!
Hai người Sa Điêu và Sa Nguyệt bị rơi lại phía sau, nhìn thấy phía trước không ngừng bị sụp xuống, lòng như lửa đốt.
Những thứ đồ tốt đều bị lấy đi.
Bị tụt về phía sau.
“Không thể đứng tại chỗ bỏ lỡ thời gian! Đuổi thẳng về phía trước đi!”
Sa Điêu suy tính trong đầu, lập tức dồn sức xông về phía trước, mà bên kia, Sa Nguyệt cũng có suy nghĩ như vậy, thật không hổ danh là hai chị em!
Tuy rằng đồ vật lấy được đã đủ nhiều rồi, nhưng những bảo bối mộng ảo như vậy, có ai mà lại đi chê nhiều quá không?
Cho dù là nhiều gấp mười hay gấp trăm lần, cũng tuyệt đối không ngại nhiều.
Nhưng mà đợi đến khi hai người xông thẳng đến phía trước, lại phát hiện nơi đây đã bắt đầu bất ngờ chậm rãi đổ sụp từ trên xuống dưới...
Sau đó, toàn bộ cung điện, cứ như vậy chậm rãi đổ xuống...
“Còn có dưới nền!”
Sa Nguyệt cúi đầu liền chui xuống dưới...
Nhưng mà, nền đã bắt đầu hóa thành hỏa năng, bắt đầu rời rạc...
“Đây là ai? Sao mà mẹ nó chuyên nghiệp như vậy? Thu thập nhanh như vậy? Lại có thể trong thời gian như vậy, thu thập sạch sẽ không còn gì?”
Sa Nguyệt thấy thế cuối cùng không nhịn được, bắt đầu chửi như tát nước!
Với tư cách là quý nữ của mười hai đại gia tộc, Sa Nguyệt rất ít khi nổi giận, khí chất quý nữ được truyền thụ qua không biết bao nhiêu vạn năm, thật ra đã sớm ăn sâu bén rễ trên người con cháu của các vị Đại Vu.
Nhưng mà hiện tại thật sự không thể nhịn được nữa, miệng không ngừng lẩm bẩm Tam Tự Kinh!
Thật sự là quá tức giận!
Là ai? Có thể phá phách cướp bóc, đào móc hết tất cả lại còn chuyên nghiệp như vậy!
Ngươi có thể làm như vậy, ngươi trực tiếp lên trời là được rồi, cần gì phải tranh giành với những người ngoài nghề như chúng ta?
Chẳng lẽ là Hải Hồn Sơn?
Hay là tên Sa Hồn trời đánh kia?
Hay là tên Đồ Vân Đoan luôn rất nham hiểm kia?
Dù sao cũng không thể nào Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa là Nhân Loại, tiến vào không gian Tổ Vu không lập tức bị ép thành mảnh vụn đã là không tệ rồi.
Sao có thể làm được như vậy?
Điều này, là nhận thức chung.
Mọi người trong lòng đều nắm chắc, Tả Tiểu Đa, từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu Nhân Tộc, mà thứ mà Chúc Dung Tổ Vu chú trọng cả đời, được mọi người truyền nhau thuật lại chính là huyết thống thuần khiết!
Nơi này là không gian truyền thừa Chúc Dung Tổ Vu, bất luận là như thế nào cũng không có khả năng phung phí cho Nhân tộc.
Tả Tiểu Đa mặc dù không bị đánh chết, nhưng mà, ở trong không gian truyền thừa, cũng tuyệt đối không thể có khả năng lấy được quá nhiều đồ vật!
Nền móng sụp đổ vô cùng nhanh!
Hầu như là lúc nhìn thấy nơi này sụp đổ, ở nơi khác, cũng bắt đầu sụp đổ, lập tức, sụp đổ toàn bộ, kể cả đại điện bên trên...
Ầm...
Lúc này nền cũng hóa thành hỏa diễm, chín vị đệ tử của gia tộc Đại Vu ở trong các không gian thời gian khác nhau, đều chửi ầm lên!
“Ai!”
“Là tên trời đánh kia hả?”
“Cái đệt, cũng chuyên nghiệp quá rồi!”
“Tốt xấu gì cũng phải chừa là một chút chứ... lấy sạch sẽ thế này là sao!”
“Phía trước, phía trước có vẻ như còn có... chỗ sụp đổ còn có một bức tường nguyên vẹn, có lẽ... đậu xanh rau má, đứa nào làm thế!”
“Đồ dưới chân ta đều bị lấy hết rồi... đậu má, là ai vậy!”
Chín người đều thở hổn hển.
Bởi vì nền đất bên này, vốn là mọi người đều không hẹn mà cùng có ý nghĩ trước tiên sẽ không có làm động tác gì, bởi vì mọi người đều biết có thứ tốt, nhưng mà khai quật nền móng lại chẳng khác nào là làm tan rã nền móng của cung điện, tình thế không thể làm, cho dù muốn hành động, trước tiên phải thu thập ở bên trên rồi lại tính tiếp.
Nếu như là phá hủy nền móng trước, phần cung điện bên trên chắc chắn phải theo đó mà sụp xuống.
Như vậy càng phiền phức.
Đợi mọi người thu xong phần bên trên, sau đó, mọi người thế nào cũng đã ở trên cung điện bên kia.
Đến lúc đó, mọi người cùng nhau đi vòng, cùng nhau bắt đầu thu thập nền móng, như vậy vừa hay, mọi người hầu như sẽ đều có thu hoạch!
Dù sao nền móng ở đây cũng không thể chạy thoát...
Nhưng điều mà mấy người thế nào cũng không nghĩ tới chính là, lúc thu thập hơn phân nửa, lại có thể có người đã bắt đầu ra tay dưới nền móng!
“Đồ con rùa này, ngươi không sợ bị đè hết hả!”
Đồ Vân Tiêu chửi ẩm lên!
Tức điên!
Hắn vừa mới thấy được một món bảo bối, đang vội duỗi tay ra lấy, lại chụp hụt, chỉ bắt được không khí.
Điều này thực sự làm cho người ta rất bực —— đã thấy được, tất nhiên là lúc nhìn thấy thì vẫn còn đó, như thế là một trăm phần trăm bị lấy trong thời gian một giây đó, là ai đã ra tay nhanh như vậy?
Chuyện này xảy ra hết lần này đến lần khác, một lần hai lần thì cũng thôi đi.
Nhưng Đồ Vân Tiêu trước sau gặp phải hơn mười lần!
Sau nhiều lần rơi xuống như vậy, Đồ Vân Tiêu cảm thấy tức điên lên.
“Chắc chắn không phải do người làm, mẹ nó toàn gặp chuyện xui xẻo!”
“Không phải do Hải Hồn Sơn làm thì chắc chắn là Sa Hồn, chờ ta ra ngoài, ta sẽ không tha cho hai tên khốn nhà ngươi!”
Khi chín người họ đang chửi ầm lên, thì Tả Tiểu Đa thản nhiên đi ra từ cửa cung điện.
À, thật ra đã không còn cung điện rồi, thật ra hắn chui từ nền đất ra.
Có thể làm ra chuyện thất đức như vậy, ngoài Đại thiếu gia Tả Tiểu Đa hắn ra, thì còn ai vào đây nữa?
Quả nhiên chỉ có thể là hắn!
Bàn về cướp đoạt bảo bối, ai có thể qua được Tả Tiểu Đa?
Chỉ tiếc không thể lấy hết tất cả... Ta chỉ là lấy đi một phần lớn, có chút tiếc nuối.
Tả Tiểu cảm giác không được hoàn mỹ.
“Đám đệ tử Vu Minh này quá tham lam rồi! Chẳng lẽ không biết, lòng tham mới chính là ngọn nguồn của mọi tai hoạ... Thật nực cười! vậy mà dám cướp đồ của ta...”