Tiểu Tiểu có hơi xoắn xuýt.
Cái cổ thật khó chịu nha...
Nhưng những năng lượng này thật tốt, rất tinh khiết, ăn ngon quá.
Cho dù là vì ăn mà dẫn đến thoái hóa đốt sống cổ, ta cũng cam tâm tình nguyện, bị đau cũng cảm thấy vui, không sao cả, không có gì trở ngại, vui vẻ chịu đựng!
Tiểu Tiểu tiếp tục ra sức bay, tiếp tục điên cuồng ăn, tha hồ ăn, mặc sức ăn...
Bên kia.
Oa Hoàng Kiếm im lặng treo lơ lửng giữa trời lửa, như nuốt chửng cả vùng lớn năng lượng liệt hỏa, hút trọn toàn bộ hỏa năng vào trong thân kiếm!
Những nơi nó đi qua, ngọn lửa đang rực sáng rực sáng, dần dần trở nên ảm đạm.
Chỉ là một khi ngọn lửa ở nơi nào hơi có dấu hiệu u ám, Oa Hoàng Kiếm sẽ lập tức chuyển sang nơi khác.
Hắn bay lơ lửng trên không trung, mỗi lần di chuyển đều che phủ cả một khu vực, lúc đầu chỉ bao phủ ở phạm vi xung quanh, sau khi hấp thụ năng lượng, tràn qua những phần còn lại, phạm vi che phủ trên không trung dần dần mở rộng đến vài dặm...
Biển lửa bất tận, giống như trận hồng thủy trút xuống, chảy xiết tuôn trào vào trong thân của Oa Hoàng Kiếm.
Nơi mà Oa Hoàng Kiếm và Tiểu Tiểu thu thập vừa vặn không trùng nhau, thứ mà Tiểu Tiểu lấy đều là tinh hoa Tiên Thiên Chân Hỏa, cũng chính là tinh túy của thuộc tính Hỏa, mà bởi vì uy năng của Oa Hoàng Kiếm vẫn rất yếu, trước đó cũng không có bằng với uy năng với Chúc Dung, nên không có cách nào tiêu hóa nhanh chóng tinh hoa chân hỏa, nhưng biển lửa lại rất dễ để tiêu hóa hấp thụ, tất nhiên sẽ nuốt chửng biển lửa, ăn như gió cuốn.
Nhận được nhiều ích lợi như vậy, làm cho tâm trạng của Oa Hoàng Kiếm thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết, cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cảm giác mình đang nhanh chóng hồi phục, nếu như lửa như thế, lại có thể bốc cháy như vậy hơn một năm... Ta có thể bổ sung toàn bộ năng lượng ở chỗ này, trạng thái hồi phục tuyệt vời!
Được hồi phục lại loại uy năng đỉnh cao cùng nương nương Bổ Thiên!
Nếu như đến lúc đó, cho dù gặp Chung lão đại, ta cũng dám đe dọa một câu: Ngươi đánh ta nữa thì ta sẽ đánh lại ngươi!
Còn gặp Kiếm lão đại, ta cũng có thể mạnh dạn hưng phấn nói một câu: Ta sắp đuổi kịp ngươi rồi ha ha! Bây giờ ngươi đừng đánh ta, sau này lại đến đánh, có thể đánh cho đã ghiền một chút...
Tả Tiểu Đa đang vơ vét ở bên trong, Tiểu Tiểu và Oa Hoàng Kiếm vơ vét ở bên ngoài, ba bên đều liều mạng thu thập vào trong người mình!
Ba bên đều biết, qua thôn này sẽ không gặp được nơi nào như vậy nữa, hơn nữa cái thôn này, chỉ sợ không thể duy trì trong thời gian dài.
Ba tên nhóc, thi nhau vơ vét, vô cùng điên cuồng cướp đoạt.
...
Mấy người Hải Hồn Sơn cũng đi vào cung điện, không, trên thực tế, cung điện mà mỗi người Hải Hồn Sơn vào đều giống với cái mà Tả Tiểu Đa đi vào, không có gì khác nhau!
Hải Hồn Sơn dẫn đầu đi vào, cũng phát hiện ra rất nhiều thứ tốt, Hải Hồn Sơn khá tinh mắt, mới bước vào đã bắt đầu vuốt nhẹ vị trí đầu tiên mà mắt nhìn thấy.
Không gian này chắc chắn không thể tồn tại lâu, cho nên, cần phải nhanh chóng, nhất định phải thật nhanh chóng!
Hải Hồn Sơn vẫn rất sáng suốt, không hề hồ đồ một chút nào.
Chỉ trong vài phút, Hải Hồn cảm thấy mình đã phát tài, đã thu thập được hơn mười mấy bảo bối quý giá mà chỉ có thể có ở trong truyền thuyết.
Sau đó là hơn hai mươi... ba mươi...
Hải Hồn Sơn càng lúc càng cảm thấy hưng phấn, càng lúc càng đắc ý mãn nguyện.
Giàu to rồi!
Lần này thật sự phát tài rồi, giàu to rồi!
Những người khác cũng như vậy, những người bên Sa Hồn hầu như cũng đều ở trong trạng thái hưng phấn; duy nhất có một người không giống vậy, là Sa Hồn, ngay sau khi Sa Hồn tiến vào, lập tức xông thẳng về phía bảo tọa!
Những nơi vừa mới tiến vào, chắc chắn đã bị những tên kia đi vào trước lục soát một lượt rồi.
Ta nhất định phải đi sâu vào trước mới có thể có thu hoạch!
Mặc dù có vẻ như là chia thành mười cung điện, mỗi người đều có thể đi vào, sau khi đi vào, đều là mỗi người chiếm toàn bộ một cung điện, nhưng trên thực tế, vẫn chỉ có một cung điện truyền thừa!
Tất cả tổng số lượng bảo bối là không thay đổi.
Chỉ có theo thời gian trôi qua, bảo vật dần dần giảm bớt, cho đến khi hoàn toàn bị lấy sạch.
Cả quá trình, nếu như là dùng ngôn ngữ rõ ràng để miêu tả, đại khái chính là: lúc đầu Hải Hồn Sơn bước vào, là đúng ba giờ chiều, như vậy vào lúc này, tất cả những thứ mà Hải Hồn Sơn có, chính là một cái cung điện nguyên vẹn, những thứ ở bên trong đều sẽ không bị dời chuyển.
Nhưng khi Hải Hồn Sơn bắt đầu thu đồ vật ở bên trong...
Nếu như là người thứ hai tiến vào thì là ba giờ một phút hai mươi giây, như vậy, trong một phút hai mươi giây, số lượng đồ mà Hải Hồn Sơn lấy, trong cung điện này, đã không còn nữa, sẽ không có chuyện vô cớ biến mất.
Những thứ còn lại, nếu như ngươi lấy đi một cái, khi ta tìm tới nơi này, thì đã không còn nữa, mặc dù nhìn qua, vẫn là cung điện đó, nhưng trên thực tế, đã không còn giống như trước!
Cho nên, chín người Vu Minh, còn có Tả Tiểu Đa, mỗi người đều có thu hoạch.
Nhưng trong lòng mười người này lại chẳng khác gì nhau, đồng thời tháo dỡ tòa cung điện truyền thừa này.
Tả Tiểu Đa là người cuối cùng tiến vào, theo lý thuyết, hẳn là người lấy được đồ vật ít nhất mới đúng, nhưng mà, bởi vì bảo tọa được xây dựng đặc biệt, rất nhiều người đều đã thử phá giải bí mật của bảo tọa, lãng phí một thời gian tương đương.
Bên trong sách cùng ngọc giản, vốn là bốn cái, gồm cả hai phần.
Tả Tiểu Đa tất nhiên không biết đã khởi động cơ quan gì, lấy được sách cùng ngọc giản, Hải Hồn Sơn và Sa Hồn ở cung điện khác cũng cùng lúc mở ra phù thủ ở bên kia... Vậy cuối cùng kết quả lại thế này, Sa Hồn lấy được một quyển sách, mà Hải Hồn Sơn nhận được một cái ngọc giản.
Lúc hai người quay đầu lại tìm cái phù thủ khác, đương nhiên là sẽ không có, đã bị Tả Tiểu Đa nhanh chân đến trước.
Những người khác cũng xảy ra tình huống tương tự, chỉ có điều những người còn lại cùng lắm chỉ có thể có cơ duyên mở ra cơ quan phù thủ, nhưng sau khi mở ra cơ quan, bên trong đã trống rỗng.