Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1846 - Chương 1844: Hắn Biết Ngại Sao?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1844: Hắn biết ngại sao?

Sao đột nhiên thông minh lên, cái này nên gọi là người thông minh giả bộ ngu ngốc, hay là người ngu ngốc nhưng tỏ ra thông minh đây?

Sau một hồi xúc động chính là chán nản.

Hắn là Sa Điêu!

Hắn đúng là ngu ngốc!

Cho dù là giả ngốc hay thông minh, đều là Sa Điêu, ngươi muốn nói đạo lý với Sa Điêu, cũng chỉ tự chuốc lấy phiền phức, không phải hành hạ người khác, mà là tự hành hạ chính mình!

Trong nhất thời, tám người này cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện với Sa Điêu, không có thể nói tiếp, không nói thêm gì nữa, chỉ có đồ này rớt xuống càng nhiều.

Hải Hồn Sơn vẻ mặt nặng nề nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả lão đại... không ngờ rằng, bên trong không gian truyền thừa của Vu Minh chúng ta, vẫn là Tả lão đại trở thành người giành thắng lợi nhiều nhất, Tả lão đại, lời này là lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của ta.”

Sa Hồn nói: “Đúng vậy, không hổ là Tả lão đại, chúng ta thật không thể so với ngươi.”

Đám người nhao nhao khen ngợi, tâng bốc giống như nước Hoàng Hà dâng không thể ngừng, cuồn cuộn mà đến, khen không ngừng, cứ kéo dài nhóm này đến nhóm khác.

“Tả lão đại anh minh thần võ.”

“Chắc chắn Tả lão đại thu hoạch nhiều hơn.”

“ Chắc Tả lão đại thắng lợi trở về.”

“Chúng ta rất mặc cảm, không bì kịp.”

“...”

Tả Tiểu Đa nghe đám người khen ngợi, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi nhìn bảy người họ, nghĩ lại mà buồn lắc đầu, ấm ức nói: “Đừng nói nữa... tất cả đừng nói nữa.”

“Làm sao vậy?”

Tả Tiểu Đa vẻ mặt trầm tư: “Thật không hổ là đại điện Truyền Thừa Vu thần, có yêu cầu với huyết mạch, cũng thật sự là... Quá, quá... Quá không công bằng.”

“Ngươi rốt cuộc bị làm sao? Sao lại không công bằng?”

“Thế nào? Ta đi vào... Liền ngủ mất, còn muốn thế nào?”

Trên mặt Tả Tiểu Đa tràn đầy vẻ mất mát, vành mắt đều đỏ: “Cứ như vậy ngủ cho đến bây giờ, đợi đến lúc tỉnh, cung điện đang đổ sụp xuống... nếu không phải ta còn có chút tỉnh táo, thì đã bị nuốt sống trong biển lửa rồi, cái này, đây quả thực là... Quá... Quá không công bằng rồi!”

Tả Tiểu Đa phẫn nộ, oán hận nói: “Sớm biết như vậy, tại sao ta tốn sức đi vào? Rồi để cho ta tới ngủ một giấc? Ta là đang giúp cho kẻ địch, giúp một cách trần trụi, ta không còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão Tinh Hồn?!”

Đám người nhìn nhau.

Biểu cảm Tả Tiểu Đa thật sự là quá chân thực, ai cũng nhìn không ra nửa điểm giả dối, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, giống như những lời ấy là lời thật lòng!

Nếu như đây là diễn, vậy cũng chỉ có thể nói, kỹ thuật diễn xuất của tên này quá giỏi, các giải thưởng lớn của phim truyền hình phim điện ảnh hay sân khấu kịch đều nợ hắn một giải ảnh đế, không phải một mà là mấy giải ảnh đế!

“Thật sự cái gì cũng không có sao?”

Sa Điêu ngẩn người, nhìn vẻ mất mát Tả Tiểu Đa, vẻ nổi giận điên cuồng, ấm ức đến phát khóc, không kìm lòng mà cảm thấy đồng cảm, mở miệng khuyên: “Thật ra chuyện Tả lão đại không thu hoạch được gì, chúng ta đã có suy đoán từ lâu. Bởi vì trong ghi chép cổ đã có nói rõ, hễ là nơi đại năng truyền thừa của tộc ta, bài xích huyết tộc là điều kiện đầu tiên, dù là người có nhân duyên trùng hợp có thể tiến vào không gian truyền thừa, cũng khó có thu hoạch, như Tả lão đại chỉ là sẽ ngủ một giấc, không có gặp phải phản phệ, đã là cực kỳ may mắn. chuyện Tả lão đại ngươi tay không mà về, chúng ta kỳ thật đã sớm có dự liệu!”

Tả Tiểu Đa mở to hai mắt nhìn: “Ý của ngươi là nói... Các ngươi sớm biết? Vậy tại sao lúc đầu các ngươi lại không nói?”

Tất cả mọi người vẻ mặt ngượng ngùng. m thầm né tránh Tả Tiểu Đa, ánh mắt như đao nhìn tới nhìn lui trên người Sa Điêu.

Cái loại này, chi bằng tìm cơ hội một đao giải quyết hắn.

Ngu thì cũng ngu có mức độ nhất định thôi, còn cái tên Sa Điêu ngu một cách quá đáng.

Tả Tiểu Đa nói một cách đau buồn: “Các ngươi mà nói sớm, ta không cần đi vào. Để khỏi phải chịu nhục nhã, phải chịu mất mát!”

Mọi người đều cảm thấy ngại ngùng.

Thật sự có tâm trạng xem hắn tấu hài...

Chỉ nghe Sa Điêu nói: “Tả lão đại, sao ngươi thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời rồi, chúng ta có thể mở ra truyền thừa Tổ Vu, ngươi mới là có công lớn nhất, trước khi mọi chuyện được giải quyết xong, người là công cụ tốt nhất, sao bọn hắn có thể tha cho ngươi được, trên thực tế, mượn sức ngươi để mở nơi truyền thừa, sau đó ngươi lại không lấy được thứ gì ở trong truyền thừa, mới có lợi nhất cho Vu Minh chúng ta!”

Tả Tiểu Đa khổ sở nói: “Thật sao?”

Sa Điêu gật đầu: “Đương nhiên. Nói đến thu hoạch, ta tự nhận thu hoạch rất dồi dào, cảm thấy thỏa mãn, nhưng so sánh với số lượng thu hoạch của bọn hắn thì thu hoạch cùa ta còn kém rất xa, nếu không ta cũng không nói, thu hoạch của mỗi người bọn hắn nhiều hơn ta, như vậy mới đúng.”

Ánh mắt Sa Hồn nhìn chằm chằm Sa Điêu.

Cái thứ này, làm sao đột nhiên lại trở nên thông minh như vậy, mỗi câu mỗi chữ đều nói trọng điểm, nhưng hắn nói ra như vậy, muốn làm gì?

Không thể chỉ nghĩ trong bụng không nói ra à? Hay là sau khi rời khỏi đây chặn đầu đánh chết hắn!

Đám người Hải Hồn Sơn im lặng quăng cho Sa Hồn, Sa Triết, Sa Nguyệt ánh mắt ý bảo “Người Sa gia các người đấy? Thật sự là quá cơ trí, Sa gia các ngươi có thể sinh ra một người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, đồng đội heo... tương lại trong tầm tay đấy”.

Đây cũng không phải là ngốc nữa rồi.

Đây là cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là không rõ ai bên trong ai bên ngoài, ai là người nhà ai là kẻ địch, Tả Tiểu Đa tự nhận giúp cho kẻ địch, cái kia nhiều lắm là chỉ có thể coi là vô ý thức, bị động.

Nhưng tên Sa Điêu này, này sẽ chính là quang minh chính đại trật tự rõ ràng nói chuyện với kẻ địch!

“Mấy người các ngươi dáng vẻ kì quái, hung hăng nháy mắt với ta làm gì?!”

Sa Điêu rất không hiểu: “Thay vì ở đó suy tính chuyện xấu chi bằng tranh thủ thời gian bày thu hoạch ra, trước đó chúng ta đã đồng ý với Tả lão đại, mỗi người cho hắn một phần mười thu hoạch, lời ra như gió, hối hận cũng không kịp!”

Hắn nói rất nặng: “Ta biết các ngươi không muốn cho, nhưng ta cứ nhất quyết muốn các ngươi phải cho! Các ngươi nháy mắt ra hiệu cho ta cũng không ích gì, hứa chính là hứa!”

Đám người: “...”

Đùng!

Sa Nguyệt tát bản thân một cái thật mạnh.

Ta sai rồi!

Sao ta lại nháy mắt ra hiệu với hắn!?

Loại người như Sa Điêu, ra hiệu cho hắn đơn giản chính là...

Bình Luận (0)
Comment