Chính là ta sai! Tất cả đều là lỗi của ta, là bản thân ta bị lợi lộc làm cho mờ mắt, làm việc không phân rõ đúng sai...
Người đần thì sao có thể nhìn hiểu ánh mắt gì chứ...
Chẳng những nhìn không hiểu, còn đào ngươi một cách sạch sẽ, đào một cách triệt để.
Nghe được câu này Tả Tiểu Đa tất nhiên là mừng rỡ, nói: “Ta không thu hoạch được gì là ta xui xẻo, duyên phận cho phép, nhưng các ngươi phóng khoáng như vậy, bằng lòng lấy thu hoạch của mỗi người cho ta, đương nhiên ta cảm thấy được an ủi, không uổng công ta giúp các ngươi một lần, không uổng công các ngươi gọi ta lão đại... Ta tin tưởng với tư cách huyết mạch chính thống của Vu Minh, ngoài việc bội thu ra, đương nhiên càng không phải là loại nói mà không giữ lời.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, từng người nhìn Hải Hồn Sơn và Sa Hồn.
Hai người các ngươi được mệnh danh là người có mưu tính chiến lược nhất, nhanh nghĩ cách đi chứ!
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa lại nói: “Mọi người đồng sinh cộng tử một trận, cho dù ban đầu lập trường như thế nào, thì cũng có tình cảm sống chết có nhau, mặc dù tương lai khó tránh khỏi trở kẻ địch, nhưng... bên trong không gian này, chúng ta hay là huynh đệ. Với tư cách lão đại, ta cũng không có ý định lấy quá nhiều, không vô duyên lại sinh ra nhân quả nhiều hơn... lấy một chút tấm lòng, tấm lòng là được rồi.”
Lập tức nhìn Sa Điêu nói: “Sa Điêu, ngươi trước đi, ta tin ngươi, ngươi nói ngươi thu hoạch ít nhất, vậy chắc chắn là thu hoạch ít nhất, chắc hẳn không có bao nhiêu thu hoạch,chút thành ý là được rồi.”
Tả Tiểu Đa giành nói trước Sa Hồn và Hải Hồn Sơn, tốc độ rất nhanh, nhưng nói rất trật tự rõ ràng. Hải Hồn Sơn biến sắc, vội vàng nói: “Sa Điêu ngươi...”
Nhưng Sa Điêu lại vui vẻ cười ha hả: “Tả lão đại, ngươi quá xem thường người! Ta nói ta thu hoạch không bằng bọn hắn, cái này tuy là thật, nhưng số lượng bảo vật trong kho báu truyền thừa Tổ Vu có phải ít ỏi, ngươi mở to con mắt nhìn cho kỹ!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đắc ý vô cùng lấy nhẫn không gian của mình ra, thoải mái lướt một vòng xuống dưới, soạt một tiếng, đổ đồ vật bên trong ra ngoài!
Đổ ra!!
Đổ!
Trong chốc lát khoé miệng tám người khác co giật, mặt mũi co giật, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo.
Đập vào mắt là một đống huyền quang bảo khí đang trải dài trên mặt đất, linh khí vô tận, bốc lên mờ mịt, muôn màu muôn vẻ, đẹp vô cùng, như là một đóng ngọc trai đang nhảy múa trên mặt đất.
Đó là ——
Ước chừng khoảng mấy trăm món bảo bối đang tranh nhau chiếu rọi, quả thật Sa Điêu nói không sai, hắn thu hoạch rất được.
Còn ánh mắt của tám người khác như cá chết nhìn chằm chằm Sa Điêu, sau đó tê dại nhìn đóng bảo vật trên mặt đất.
Loại như hắn.. Thế mà...lấy ra toàn bộ thật...
Chúng ta thật rất không hiểu ngươi đắc ý cái cọng lông gì?
Ngươi nói không sai chút nào, so với thu hoạch của mọi người đúng là ngươi có thu hoạch được ít nhất!
Ngươi rất cơ trí, đã đoán ra được từ sớm, quá thông minh!
Trong chớp nhoáng này, tám người cùng nảy sinh ra một ảo giác, cái thứ nhà hắn không phải là thông minh giả dạng hồ đồ, giả heo ăn thịt hổ chứ?
Hắn biết mình thu hoạch ít nhất, tức giận khi thấy người khác được lợi, sau đó muốn kéo mọi người chôn chung...
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, bởi vì kết quả này tuy làm cho đám người tổn thất nặng nề hơn Sa Điêu, nhưng lại có lợi cho Tả Tiểu Đa, cuối cùng tổn hại chính là lợi ích của cả Vu Minh, Sa Điêu nếu là thật sự có tầm nhìn xa như vậy, chắc chắn phải dự đoán được kết quả đó...
Cho nên nói, Sa Điêu vẫn là Sa Điêu, chỉ dừng lại ở việc ngu dốt mà thôi!
Lúc này trên mặt Sa Điêu tỏ vẻ vô cùng đắc ý với thu hoạch của mình.
Nhưng nghe hắn nói: “Ta đã tìm được những thứ này... tổng cộng 250 viên Tiên Thiên Hoả Tinh, còn có một bản bút ký công pháp Vu tộc của Tổ Vu đại nhân... Còn có những này, tổng cộng ba mươi viên hàn băng Thủy Linh, còn đây là bảy viên Thổ hành linh phách, sáu viên Phong Linh Châu, sáu viên Kim Linh Châu... ta không tìm được Mộc Linh Châu, không gom được đầy đủ Ngũ Hành, cũng hơi hối tiếc.”
Sa Điêu nói: “Dựa theo giao hẹn, cho Tả lão đại một phần mười lợi ích. Nhưng ta sẽ giữ lại tâm pháp. Thay vào đó ta sẽ thay thế bằng Thổ hành linh phách và Phong Linh Châu, Kim Linh Châu, mỗi thứ một viên. Cho Tả lão đại ba viên Hàn băng Thủy Linh, hai mươi lăm viên Tiên Thiên Hỏa Tinh.”
Sa Điêu nghiêm túc đếm, đẩy một phần mười thu hoạch sang một bên, cuối cùng tạo thành một cái đống nhỏ. Bảy viên Thổ hành linh phách, sáu viên Phong Linh Châu, sáu viên Kim Linh Châu, những thứ này không đủ mười viên, cũng cho một viên. Dùng đền bù cho sổ ghi chép võ công.
Sa Điêu chia xong, nói: “Tả lão đại ngươi xem như thế này thế nào? Sa Điêu đầu óc đơn giản, nhưng việc đã hứa với người khác nhất định làm được.
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu,vẻ mặt xúc động khen: “Sa Điêu! Ngươi đúng là người tốt, người đàn ông tốt! Nói lời giữ lời, ta có thể thấy được phong thái của các bậc tiền bối Vu Minh! Trung thực giữ lời, đáng mặt anh hùng!Tả Tiểu Đa ta nhớ kỹ tình cảm này của ngươi!”
Tả Tiểu Đa rất ít khi thật lòng khen ngườ khác, Sa Điêu làm được.
Mặc dù cách làm của hắn, theo Tả Tiểu Đa là ngu xuẩn hành động giúp cho kẻ địch không khôn ngoan, nếu đổi lại là hắn chắc chắn làm không được, nhưng tấm lòng chân thành này, khí phách trọng lời hứa của hắn đã đủ làm cho Tả Tiểu Đa cảm động.
Cũng bởi vì vậy, Tả Tiểu Đa hạ quyết tâm, sau này gặp được tên nhóc này nên có chừng mực!
Mặt Sa Điêu sáng lên, nói: “Chữ tín, chính là phẩm đức mà các đời tổ tiên Vu tộc ta cố gắng duy trì, mặc dù hậu bối chúng ta bất tài, nhưng không thể làm mất mặt tô tông.”
Hắn nói một cách đầy khí thế: “Nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, Sa Điêu ta không làm được những chuyện phá hư chữ tín như cắt xén dấu riêng, trung gian kiếm lợi cho cá nhân! Ta tin tưởng các huynh đệ của ta, cũng không làm được!”
Tả Tiểu Đa gật đầu hăng hái: “Không sai, không sai, con cháu Vu tộc, chữ tín truyền từ đời này sang đời khác, lấy thành tín làm gốc, chắc chắn sẽ không làm chuyện cướp gà trộm chó.”
Đám người Hải Hồn Sơn và Sa Hồn hận không thể bắt Sa Điêu lại, rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống một quyền một cước đánh chết hắn!