Ngươi thật giỏi!
Ngươi biết nói chữ tín!
Nếu chúng ta không làm giống người thì không phải loại tốt đẹp, đúng không? Nhưng ngươi cmn suy nghĩ kỹ một chút, hiện tại đã rời khỏi cung điện truyền thừa Chúc Dung Tổ Vu, Tả Tiểu Đa đã không còn là Tả lão đại, mà chính là kẻ địch!
Mẹ nó...
Cho hắn ít một chút thì đã làm sao? Sa Điêu ngươi sẽ chết sao?
Sẽ chết sao?
Vậy mà còn hết lần này lần khác ép buộc chúng ta.
Mặc dù trong lòng mọi ngươi đều hiểu rõ, Sa Điêu căn bản không ép buộc bọn họ, những lời kia cũng chính là những thứ hắn nghĩ trong lòng, sau đó nói ra.
Nghĩ như thế nào nói như thế đó.
Nhưng trong tình huống mọi người có lòng cất dấu của riêng, những lời kia mỗi một chữ mỗi một câu, đều thành cực kỳ ác độc ép buộc, trào phúng cực kì sắc bén! Sắc mặt mọi người đều không tốt.
Nhưng Sa Điêu không quan tâm những thứ này.
Sau khi hắn nhanh tay lẹ chân phân chia xong phần của mình, còn rất nhiệt tình đẩy người Tả Tiểu Đa, khéo hiểu lòng người mà nói: “Tả lão đại, ngươi không cần ngại! Đây chính là thứ ngươi nên nhận được, ngươi giúp đỡ chúng ta mở ra truyển thừa Tổ Vu, đây vốn là ngươi nên nhận, càng không nói đến việc chúng ta đã đồng ý với ngươi trước!”
Sa Điêu ngu ngơ nói: “Không sợ Tả lão đại chê cười, thật ra ta cũng không vui vẻ gì khi cho ngươi đồ, nhưng đã đồng ý với ngươi thì không thể làm khác, ta biết bây giờ ngươi chắc chắn cảm thấy rất ngại, cảm thấy nhận lấy như thế thì ngại, không biết làm thế nào cho đúng, nhưng ngươi bỏ công ra rất nhiều, có thu hoạchcũng là việc hợp tình hợp lí...”
Đám người Hải Hồn Sơn đồng loạt trợn tròn mắt.
Ngại? Tả Tiểu Đa sẽ biết ngại sao?
Loại người hèn hạ như Tả Tiểu Đa, hắn làm sao có thể cảm thấy ngại khi nhận quà của người khác?
Chỉ sợ tên nhóc này trong từ điển từ lúc tiểu học cho tới bây giờ đều không có từ biết ngại!
“Cảm ơn tình cảm sâu nặng của Sa Điêu huynh đệ.”
Tả Tiểu Đa rất cảm động nói “Không thể không nói, cho dù ta và ngươi lập trường khác nhau, ta vẫn muốn kết bạn với ngươi, xã hội hiện đại, việc ngươi gạt ta ta lừa người đã quá nhiều; người thành thật như biết giữ lời hứa như Sa Điêu rất hiếm gặp!”
Hắn thở dài: “Từ lúc phát triển xã hội hiện đại cho tới bây giờ, tính toán chi li, vì tham lợi ích mà thay lòng, lời dạy của tổ tiên, những truyền thống tốt đẹp đã biến mất từ lâu! Hôm nay, có thể gặp được người giữ lời hứa như Sa Điêu huynh đệ, ta cảm thấy ta không còn cô đơn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng và được an ủi!”
Tả Tiểu Đa giơ ngón tay cái “Tốt lắm! Sa Điêu!”
Mặt Sa Điêu như toả sáng “Không có gì, đệ tử Vu Minh đều là những người anh hùng như vậy!”
Tả Tiểu Đa gật đầu liên tục, trên mặt tỏ vẻ đồng ý, không hề khoa trương “Đương nhiên, ách, đương nhiên!”
Sa Điêu thu đồ của mình lại, vẻ mặt lấp lánh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đám người Hải Hồn Sơn đang trợn mắt há hốc mồm, khó hiểu hỏi: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Nhanh lên đi, ta xong hết rồi, đến phiên các ngươi, mấy người các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, động tác nhanh lên, tốn biết bao nhiêu thời gian, bây giờ rời khỏi nơi truyền thừaTổ Vu, đoán chừng chẳng mấy chốc đám người đuổi theo Tả lão đại sẽ đuổi đến đây, các ngươi lề mề cái gì...”
Chúng ta nhìn ngươi như vậy làm gì?
Ha ha, chúng ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi từng miếng từng miếng một!
Sa Điêu!
Tên của ngươi quả thật... Mẹ nó đặt đúng thật!
Tả Tiểu Đa mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều gài bẫy, dẫn dắt ngươi nói những thứ hắn muốn nghe, mà Sa Điêu nhà ngươi phối hợp vô cùng tốt, câu nào cũng mắc bẫy.
Quả nhiên là đã làm cho tất cả mọi người đều lọt vào hố.
Thậm chí, ngay cả chúng ta muốn kéo dài thời gian đợi người đến, đợi truy binh đến, không muốn mất thêm bảo vật cũng không được.
Bây giờ, bị các ngươi làm tới mức nếu chúng ta không lấy ra thật thì có lỗi với tổ tông không đúng với Vu tộc!
Thật là cmn, đúng cạn lời!
Sa Hồn và Hải Hồn Sơn liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ánh mắt cạn lời của đối phương.
Một kẻ ngốc,hành động ngu ngốc của hắn đã kéo hai người túc trí đa mưu vào trong vũng nước, muốn leo lên cũng lên không nổi!
Nói chung hiên tại tình hình chính là như vậy!
Hải Hồn Sơn thở dài, lần này không cần giả bộ mặt ủ màu ê, mà là buồn thật, buồn từ tận đáy lòng!
Không nhịn được tiến lên một bước, nói: “Thu hoạch của ta, đúng là nhiều hơn Sa Điêu một chút...”
Sa Điêu ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng nhiều hơn ta, tại sao lúc nãy lại có biểu cảm vậy... Thật sự, Hải Hồn Sơn, người quá tham lam không tốt. Lấy được những thứ này, chẳng lẽ không nên cảm ơn ông trời cảm ơn tổ tiên?”
Hải Hồn Sơn nói một cách hung dữ: “Đúng vậy, cho nên, bây giờ ta muốn cảm ơn tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Sa Điêu gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Sao nghe giống như là đang mắng ta ấy nhỉ...” Bên kia Hải Hồn Sơn không thèm để ý đến hắn nữa, lấy từng món từng món ra, rất nhanh đã chất thành một đống lớn trên mặt đất.
Phân chia xong, Tả Tiểu Đa từ chỗ Hải Hồn Sơn lấy được 47 viên Tiên Thiên Hỏa Tinh, 15 viên Hàn Băng Thủy Linh, hai viên Thổ Hành Linh Phách, hai viên Kim Linh Châu, hai viên Kim Linh Châu và hai viên linh châu thuộc tính Mộc, những món này, Sa Điêu không lấy được viên nào..
Lại là một đống.
Sau đó là Sa Hồn.
Sa Hồn cũng là rất khoái chí, thu hoạch nhiều hơn Hải Hồn Sơn một tẹo, nhưng chia ra thì cũng gần một đống.
Sau đó là Thần Vô Tú, dáng vẻ hắn ủ rũ ánh mắt như lưỡi đao nhìn chằm chằm Sa Điêu, lấy thu hoạch của chính mình ra chia cho Tả Tiểu Đa một phần.
Sau đó nhìn đám người Đồ Vân Tiêu, Đồ Vân Đoan, Sa Nguyệt, Sa Triết, và Nhan Tử Kỳ...
Cuối cùng, mấy người phân chia cho Tả Tiểu Đa một đống thu hoạch, tổng số còn nhiều hơn của tất cả mọi người cộng lại!
Chín người, trừ Sa Điêu vẫn vui vẻ, toàn thân nhẹ nhõm ra, mặt những người khác đều lộ vẻ chó táp phải phân, vô cùng khó coi.
“Đa tạ các vị, không nghĩ rằng tất cả mọi người đều là những người giữ chữ tín như vậy. Đúng không hổ những chiến sĩ Vu tộc, lời ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa lộ rất chân thành.