Hải Hồn Sơn sửng sốt: “Sao chứ? Mặt ta làm sao?”
“Đây không phải là khuôn mặt vốn có của ngươi...”
Tả Tiểu Đa không nói nên lời: “Thậm chí không biết mặt mũi, toàn bộ cơ thể của ngươi, tất cả đều không phải dáng vẻ mà bản thân ngươi vốn có nên có, bản lĩnh tướng pháp cao cường này của ta quan trọng nhất là tướng mạo của người được xem tướng, ngươi bảo ta xem như nào được đây? Áo thiêng của Thiềm Thánh trên người ngươi kia thật là đã hoàn toàn cắt đứt đi thiên cơ rồi!”
Hải Hồn Sơn cười khổ: “Hóa ra là như vậy.”
“Ngươi có bộ quần áo này của Thiềm Thánh trên người sẽ hiếm có ai có thể nhìn thấu được mệnh cách của ngươi, đây ngược lại chính là chuyện tốt, hơn nữa ấy, quần áo Thiềm Thánh này còn có ý nghĩa bảo vệ ngươi trong đó...”
Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng thở dài, nói: “Hải Hồn Sơn, ngươi chắc chắn là ngươi thật sự đã đắc tội với vị Thiềm Thánh tiền bối kia chứ? Cái gọi là trừng phạt mà hắn đối với ngươi này, thật ra lại là bảo vệ, còn là một sự bảo vệ rất không bình thường.”
Ánh mắt Hải Hồn Sơn lóe lên một cái, nói: “Quả thật là quấy rầy tu hành của lão nhân gia, nhưng mà lão nhân gia độ lượng rộng rãi cao thượng, tự có xét đoán.”
“Hiểu rồi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Lão nhân gia hắn chắc chắn còn có nói lời nào khác với ngươi đúng không?”
Hải Hồn Sơn nói: “Đúng vậy, có nói.”
“Nói gì?”
Hải Hồn Sơn trầm mặc hồi lâu, nói: “Lúc ấy Thiềm Thánh nói: Thánh phục giữ ngươi trong mưa gió, không gặp Côn Bằng không quay đầu; Đời này không thấy Long Phượng phối, chiến đến giữa trời mới có thể ngưng!”
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, thầm nghĩ, vị Thiềm Thánh này nói chuyện mơ mơ hồ hồ, quả thật là còn mơ hồ hơn cả lời kết luận của ta, bản lĩnh làm màu huyền bí này thật đáng bắt chước, xịn xò quá...
Hai câu trước đó còn có thể hiểu được, hai câu sau đúng thật là ăn nói lan man, không đầu không đuôi.
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, nói: “Lời kết luận mà Thiềm Thánh tiền bối dành cho Hải huynh đây quả nhiên đều là ý tốt. Không những có thể bảo vệ được nửa đời thuận lợi, còn chỉ điểm ra con đường có thể bảo toàn tính mạng khi gặp phải hiểm ác, Hải huynh chỉ cần ghi nhớ, khi gần leo đến một độ cao nhất định, nếu như gặp phải cường địch khó lòng địch nổi thì tuyệt đối không được nhất thời nổi máu anh dũng, chỉ cần biết quay đầu, chạy trốn là tự động có thể chạy thoát. Còn nữa chính là... Trong sinh mệnh còn có một phần đại cơ duyên, nếu như có thể gặp được là có thể bảo đảm phần đời còn lại không còn âu lo, nhưng nếu như không gặp được... Cơ bản khi đến một loại độ cao nào đó, chính là nơi tận cùng của đời này, hoặc là quy ẩn toàn sinh, hoặc là...”
Tả Tiểu Đa nói: “Có điều đấy có lẽ sẽ là chuyện rất rất lâu sau này, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cần lo lắng.”
Hải Hồn Sơn cười nói: “Ta cũng cảm thấy như thế, mơ hồ đến xa không thể chạm, không để người khác sờ tới suy nghĩ, dứt khoát không nghĩ đến nhiều, nếu hôm nay không phải Tả lão đại ngươi đề cập đến thì...”
Tả Tiểu Đa cười ha ha một tiếng: “Đợi đến khi ngươi chân chính gặp được thì tự nhiên sẽ tỉnh ngộ thôi, hết thảy tận về suy đoán tận quy lúc này đều khó có được kết luận.”
“Nói cũng đúng, nói cũng đúng.”
Hải Hồn Sơn lướt qua, tiếp theo chính là Sa Hồn.
Tả Tiểu Đa xem xong cho Sa Hồn, rồi xem cho Thần Vô Tú, lại xem cho Đồ Vân Tiêu,... Cuối cùng xem cho Sa Điêu, không nhịn được thở dài một hơi trong lòng.
Vận khí, khí vận, sự phát triển trong tương lai của chín người này, mỗi một loại đều rất mạnh, hoàn toàn không có trạng thái nửa chừng chết yểu.
Chỉ có duy nhất một người có vận mệnh hơi kém một chút, chính là Đồ Vân Đoan, mờ mờ ảo ảo có tướng mạo chết trẻ.
Còn những người khác, khí vận của mỗi một người đều có khí thế ngút trời!
“Như này cũng quá ngay thẳng rồi nhỉ?”
Tả Tiểu Đa thật lòng buồn bực vì kết quả này.
Nếu như vận mệnh khí số của đám người Sa Hồn mạnh hơn một chút thì gần như đã có thể theo kịp bọn Lý Thành Long, Long Vũ Sinh rồi!
Con cháu chính thống của Vu Minh đều lợi hại như vậy sao?
Cái gọi là thấy mầm biết cây, nếu như tất cả đám người Sa Hồn đều là thế hệ có khí vận thịnh vượng, vậy thì những chi trưởng khác của Vu Minh phải chăng cũng đều là như vậy, nếu như người có đại khí vận giống bọn hắn còn có bao nhiêu, bọn hắn chỉ là một số ít trong đó thì sao nhỉ?
Nhưng đã nói đến tướng pháp thì Tả Tiểu Đa vẫn lượm lặt có thể nói nói được một chút, đầu tiên là nói đến chút ít qua lại, sau đó lại dự báo một chút tương lai, cho vài lời khuyên, nhưng chỉ cần ngừng ở đây là cũng đã có thể hù tám người này liên tục kinh ngạc kêu lên.
“Quá chuẩn luôn!”
“Trước đó ta đúng thật là...”
“Đến cả lúc ta tám tuổi có phạm phải sai lầm lớn cũng có thể xem ra được... Quá tài!”
“Chuyện ta bị mất nguyên dương lúc 15 tuổi mà cũng có thể tính ra được... Cái này...” Sa Triết đỏ mặt, nhưng vẫn kinh ngạc không thôi.
“Ta... Chỉ là ta đã từng thích một người... Khụ...” Sa Nguyệt đỏ mặt: “Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, người kia chỉ là một hộ vệ, cũng đã sớm... Làm sao có thể chứ...”
“Đây đã không phải là quá chuẩn nữa rồi, quả thật chính là nhìn thấy hết quá khứ, tính được ngay lập tức, thấy rõ được tương lai!”
“Chính là chính là, thật sự là... Quá tài!”
Sau một phen tướng pháp thần thông này, tất cả tám người kinh sợ Tả Tiểu Đa như Thiên Nhân, khó lòng khống chế được tâm trạng bản thân.
Sa Hồn híp mắt, nhưng trong ánh mắt cũng không khống chế được sự chấn kinh và khâm phục, nói: “Tả lão đại, ta rất hiếu kỳ, với loại người có thể nhìn thấu vận mệnh của người khác như ngươi thì sao lại đặt chính bản thân mình vào trong loại hoàn cảnh này vậy? Chẳng lẽ là bác sĩ không tự chữa cho mình được, tướng giả không có khả năng thăm dò mệnh số của bản thân sao?”
Câu nói trong lúc vô tình này nói trúng chỗ thương tâm Tả Tiểu Đa, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng, thở dài thật dài: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao... Ta bị người khác hại mà...”
“Chuyện là như nào? Mau nói đi, để chúng ta cũng đều vui vẻ vui vẻ!”
“Haiz... Người hại ta chính là kẻ thù cũ của cha ta, có thực lực siêu việt, chính hắn đã đem ta tới địa giới Vu Minh... Tức chết ta rồi...”