“Cùng vui cùng vui, ba vị cùng vui.”
Hồng Thủy Đại Vu nguyên bản cũng cười theo một tiếng, sắc mặt càng thêm hồng hào, khí thế trên người càng thêm xuất chúng tuyệt thế!
Giờ khắc này, cho dù là trời xanh đất thẳm, nhìn thấy hắn cũng muốn đi đường vòng, tạm thời tránh mũi nhọn!
Hắn đứng chắp tay, có hơi xúc động, nói khẽ: “Cảm tạ Thiên Đạo, từ ngày này trở đi, Vu Tộc ta, cuối cùng cũng có sức đánh một trận! Có thêm một chút lực lượng chiến đấu với Yêu Tộc! Mặc dù không nhiều, nhưng tóm lại là có, trời không quên ta, trời không quên Vu Tộc ta!”
“Cảm tạ!”
Hồng Thủy Đại Vu chắp tay với trời xanh, thành tín hành lễ: “Đa tạ!”
Trên bầu trời, sấm rền từng cơn, tựa như đang đáp lại.
“Xin hãy giúp ta thêm một chút sức lực!” Hồng Thủy Đại Vu chắp tay: “Chùy của ta còn chưa cụ hiện cho ba vị đạo hữu!”
Trên bầu trời, mâm tròn khổng lồ được hình thành từ sấm sét kia bắt đầu xoay tròn mãnh liệt, phát ra tiếng sấm ầm ầm rền vang, giống như đang muốn nói gì đó.
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha, đột nhiên giơ một tay lên, ném hai thanh Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy từ xưa đến nay chưa từng thua trận nào có danh tiếng chấn động cả ba đại lục lên bầu trời, trực tiếp ném vào bên trong mâm tròn.
Hét lớn: “Vu Tộc Trường Thiên, giúp ta một tay! Chùy Thiên Hồn, cụ hiện thế giới này!”
Dồn khí đan điền, cảm thấy lực khí vận vẫn đang liên tục không ngừng xông tới, trầm giọng quát: “Chùy!”
Liền theo sau chính là một tiếng vang ầm to trầm đục.
Mâm tròn trên không trung kịch liệt vang lên lốp ba lốp bốp, một trụ sấm chớp khoảng chừng trăm trượng bỗng nhiên giáng xuống từ trời cao, bao trùm cả người Hồng Thủy Đại Vu trong đó.
Lập tức, hư ảnh của hai thanh Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy xuất hiện ngay sau đó, tiếp theo có thêm hai thanh, lại thêm hai thanh, lại thêm hai thanh nữa...
“Ồ?”
Hồng Thủy Đại Vu nguyên bản nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Cho dù là ở loại thời khắc thần kỳ cực điểm như Thiên Nhân giao cảm này thì Hồng Thủy Đại Vu vẫn cảm thấy chấn kinh.
Cái này... Không được đúng lắm nhỉ!
Bản thân ta có bản mệnh đại chùy, bây giờ nhiều thêm ba hóa thân, nhưng có đến sáu thanh cũng đã đủ rồi, tính cả Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy lúc đầu của ta nữa, tổng cộng có tám thanh Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, đây là con số đơn giản đến mức nào chứ.
Nhưng mà bây giờ... Sao lại xuất hiện đến bốn cặp hư ảnh đại chùy vậy!?
Cả thực chùy của ta lúc đầu là có năm đôi!
Nhiều hơn một đôi rồi!
Ông trời à, ngươi tính sai rồi hả?
Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy vẫn còn đang xoay tròn ở giữa lôi trì, mà tám thanh đại chùy hư ảnh kia cũng đang không ngừng tiếp nhận sự rèn giũa trong lôi trì, dần dần thành hình!
Dưới sự chú ý với gương mặt tràn đầy vẻ mơ hồ cùng biểu cảm kỳ quái của Hồng Thủy Đại Vu, hai thanh đại chùy hư ảnh cuối cùng nằm ngoài kế hoạch cũng đã được hoàn thành thành hình, nhưng không ở tại chỗ cũ giống như sáu thanh đại chùy khác mà là thoát thân ra ngoài từ bên trong trụ sấm, hóa thành chân trời ánh sáng lung linh, phi nhanh đi xa, bay đi mất!
Con mắt của Hồng Thủy Đại Vu gần như trừng rơi ra ngoài hốc mắt, cmn cái này... Đôi đại chùy dư ra này vậy mà lại không nhận sự điều khiển chỉ huy của ta sao? Ngươi muốn đi đâu vậy?!
Hai thanh đại chùy hư ảnh kia thật sự là lóe lên rồi lập tức không nhìn thấy tăm hơi đâu nữa, không chỉ có Hồng Thủy Đại Vu ngẩn cả người, đến cả ba phân thân do hắn tách ra cũng đều mang vẻ mặt mơ hồ, biểu cảm không dám tin.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Đạo hữu, trong quá trình ngươi tách thân vậy mà cũng có thể xuất hiện sai sót sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
Lẽ nào Hồng Thủy đạo huynh, bản tôn... Vậy mà không biết đếm sao?
Bốn người chúng ta, bốn cặp đại chùy, mỗi người một đôi, tám thanh đại chùy vừa vặn đầy đủ? Sao mà... Ngươi cứ muốn làm ra đôi thứ năm, sau đó lại để đôi thứ năm bay mất vậy...
Đây xem như là cái gì chứ, chuyện gì vậy nhỉ?!
Thậm chí... Cmn một đôi bay đi mất tiêu kia, cuối cùng là chuẩn bị cho ai vậy?
Hồng Thủy Đại Vu phân thân đầu tiên được tách ra cũng đã mở tay, vươn cánh tay ra, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón bản mệnh xen lẫn binh khí của bản thân... Kết quả hai thanh chùy kia căn bản không hề để ý đến hắn, trực tiếp bay đi mất!
Khí thế hào hùng vươn hai cánh tay ra của vị Hồng Thủy Đại Vu phân thân này ngay lập tức ngẩn ngơ tại chỗ, không biết tiếp theo nên làm gì!
Lão đại à đây là chuyện gì vậy chứ...
Đại chùy của ta!
Sao lại bay đi mất rồi?
Trong khi tất cả bốn Hồng Thủy Đại Vu giống nhau như đúc đều đang lâm vào trạng thái ngây người cùng cảm giác không thể tưởng tượng nổi thì hư ảnh của ba cặp đại chùy khác gần như đúng theo thứ tự thoát thân ra ngoài từ trong sấm sét, kịch liệt xoay tròn ở trên bầu trời.
Sau đó rơi xuống, đợi cho đến khi rơi vào trong tay của ba phân thân thì đã biến thành thực chất.
Hung khí nhân gian gần như to bằng chậy nước ngay lập tức xuất hiện thêm ba cặp khác, thế gian khó tránh khỏi nhiều chuyện rồi!
Sấm chớp rền vang vẫn tự mình tiếp diễn trên bầu trời, cuối cùng mãi cho đến khi nguyên thân của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy rơi xuống, lung lay bay xuống giống như lông vũ, rơi vào trong tay của bản tôn Hồng Thủy Đại Vu!
Lôi Bàn to lớn trên bầu trời mới từ kịch liệt xoay tròn dần dần bắt đầu giảm tốc độ, giống như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng, chuyển sang trạng thái nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hồng Thủy Đại Vu không nhịn được nữa, nhíu mày nhìn lên bầu trời nói: “Hồng ta chỉ có ba phân thân, đôi chùy thứ nhất kia là loại lại đạo lý gì vậy chứ? Tại sao lại bay mất rồi?”
Nghe được vấn đề này, Lôi Bàn xoay tròn lập tức dừng lại một chút.
Tiếp sau, Hồng Thủy Đại Vu như vừa nghe thấy gì đó, cau mày nói: “Chuyện này sao có thể được?”
Nhưng Lôi Bàn đã hoàn toàn ngừng xoay tròn, hóa thành mây đen mù mịt mấy triệu km; Cùng với một tiếng sấm trầm đục vang dội, toàn bộ đại lục Vu Minh, từ nam đến bắc, từ đông sang tây, tất cả đều bắt đầu đổ mưa như trút nước cùng một lúc!
Tại một khu vực tương đối rét lạnh đã dứt khoát đổ xuống một mảng tuyết lớn như lông dê!
Tất cả người của Vu Minh, bất luận là người bình thường hay là võ giả, tại thời khắc này đều cảm giác được một đợt minh mẫn, một trận trấn tĩnh, giống như đã hiểu rõ được điều gì đó, cảm thấy con đường phía trước đều là con đường bằng phẳng quang minh, tiến về trước không có trở ngại!