Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1856 - Chương 1854: Tiên Duyên?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1854: Tiên duyên?

Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, sao có thể lãng phí được.

Mà đại lục Đạo Minh và đại lục Tinh Hồn ở giáp giới cũng đều hình thành nên sự thay đổi của thời tiết một cách khác nhau, vốn dĩ chỗ giáp giới của đại lục Đạo Minh chính là trời trong, hiện tại càng thêm chính là vạn dặm không mây.

Mà đại lục Tinh Hồn bên này vốn dĩ đang là mùa mưa có mưa nhỏ tí ta tí tách, nhưng khi đại lục Vu Minh đột nhiên rơi vào trạng thái mưa to như trút nước thì đại lục Tinh Hồn bên này cũng đột nhiên gió ngừng mưa dừng, tiến tới trời quang mây tạnh, tất cả vạn dặm đều là trời xanh!

Mặt trời chiếu rọi trong trạng thái cay độc hơn bao giờ hết!

Loại thay đổi này vô cùng rõ ràng!

Thậm chí rõ ràng đến mức mà mấy vị Thiên Vương của Đạo Minh đang đốc chiến ở tiền tuyến cũng đều có thể cảm nhận được rõ ràng một loại không khí oán hận của trời xanh. Giống như đang oán giận gì đó...

Đáng thất vọng như thế, thật đáng thất vọng... Nhìn xem người ta kìa, rồi nhìn lại các ngươi đi...

Đó là loại cảm giác chua xót khi con nhà người ta không chịu thua kém, mặc dù không nói thẳng ra nhưng cũng đã biểu hiện đầy đủ cảm xúc trên khuôn mặt...

Thực tình không thể hiểu nổi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...

Sao trời đất lại lộ vẻ xúc động, càn khôn thất sắc vậy chứ”

...

Xa xôi bên kia.

Du Tinh Thần đang đứng trước mật thất thì cảm thấy thần hồn chấn động, chán nản trong lòng mà thở dài: “Hắn đột phá rồi, hắn lại đột phá rồi... Hắn thật sự là, vượt trội nhiều năm như vậy rồi, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể đặt chân lên con đường đại đạo.”

Nhìn tay của mình, lòng Du Tinh Thần càng thêm ảm đạm.

Đường đại đạo kia, chính là quãng đời còn lại của bản thân, chỉ sợ cũng là lĩnh vực không thể nào bước vào được.

Từ khi vợ hắn chiến đấu quên thân, vào khoảnh khắc tiếng tự bạo rung động toàn bộ Nhật Nguyệt quan truyền đến tai hắn, thì sinh mệnh của hắn cũng đã không còn trọn vẹn nữa, đã không có cơ hội trọn vẹn nữa!

“Lão Tả! Sau này thật sự chỉ có thể dựa vào ngươi rồi!”

Hai mắt của Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần tràn đầy kỳ vọng nhìn vào bên trong mật thất bế quan.

Kể từ khi vợ chết, Du Tinh Thần vốn đã không có ý định tiếp tục sống tiếp; Sinh mệnh đã không còn trọn vẹn, đã từng là đôi chim sát cánh bên nhau, bây giờ cô đơn lẻ loi, cho dù sinh mệnh có dài thêm nữa thì cũng có ích gì đâu chứ?

Năm đó, người con gái cùng buồn cùng vui, người con gái có sinh mệnh đan xen với bản thân nay đã không còn sống nữa rồi.

Cho dù ta lại có thêm thành tựu chấn động trời đất thì có ích gì?

Ta khoe khoang với ai đây?

Vinh quang vì ai đây?

Chỉ để giết người thôi sao?

Chỉ để người khác kính sợ thôi sao?

Không phải!

Thành tựu của ta từ xưa đến nay vẫn chỉ vì người mà ta yêu thương kia thôi! Ta lưu lạc giang hồ, ta chiến với trời đấu với đất, ta dũng cảm tiến tới, ta uy chấn đại lục!

Ta vào sinh ra tử, ta líu lo trăm trận chiến, ta đột phá Thiên Vương, ta đạt được Đế Quân...

Ta chỉ vì sự kiêu ngạo trong mắt của ngươi thôi!

Ngươi kiêu ngạo, đây chính là người đàn ông của ngươi!

Bây giờ, loại ánh mắt kiêu ngạo kia, đã không có nữa rồi, không còn tồn tại nữa!

Vậy thì cho dù ta có đạt được Thánh Nhân cũng sẽ không còn một đôi bàn tay nâng chén trà thơm, nhẹ giọng thì thầm nói với ta: Ngươi thật giỏi! Vất vả rồi!

Không có nữa rồi!

Tất cả mọi sự cố gắng đã không còn có bất cứ ý nghĩa nào nữa.

Hiện tại ta vẫn còn tồn tại là vì tương lai của Tinh Hồn, nhưng bản thân ta thì đã không mong muốn có tương lai, không còn khát khao về tương lai.

Sau khi chiến đấu xong đã không còn vội vã về nhà.

Sau khi chiến đấu sinh tử, lúc cơ thể mang đầy thương tích cũng đã không còn người nào băng bó vết thương hay đau lòng vì ta nữa.

Ta cũng không còn có ai để ta có thể phóng thích thỏa thích những yếu đuối của ta, những mệt mỏi của ta ở trước mặt nàng!

Trời đất rộng lớn cũng chỉ còn có một mình ta.

Ta chỉ đợi chờ, chờ đợi, có một ngày...

Khi gặp được kẻ địch không có cách nào chống cự, không có cách nào địch nổi, dùng sinh mệnh của mình hóa thành pháo hoa chói lọi giống như cách ngươi làm khi đó vậy...

Du Tinh Thần cười khổ, cảm nhận được khí tức rung động tuyệt thế xuất chúng của kẻ thù cũ ở nơi xa xôi, cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt trong linh hồn, nhưng trong lòng vẫn không có chút gợn sóng nào, không vui không buồn.

Lấy một bình rượu trong nhẫn ra, mở nắp bình, ngửa đầu uống hai ngụm.

Rượu thuận theo khóe miệng chảy xuôi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hoài niệm.

“Chờ ta, chờ ta thêm chút nữa.”

“Lão Tả, cố lên.”

...

Trong mật thất.

Lớp sương mù vô tận kia, vô số dung hợp, vốn dĩ vừa rồi vẫn còn là vô số bóng người thấp thoáng nhưng không biết vì sao mà đột nhiên lại tăng nhanh tiến độ.

Vậy mà đã dần tan biến gần như hoàn thành, cuối cùng lúc này cũng đã đến giai đoạn kết thúc.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không lựa chọn gương mặt trước khi bọn họ hoá sinh, mà là... Giữ lại dáng vẻ lúc hoá sinh hồng trần.

Đấy là chắc chắn rồi.

Bởi vì hai người lo lắng sau khi con trai và con gái nhìn thấy sẽ cảm thấy lạ lẫm.

Cho nên bọn họ đã vứt bỏ vẻ bề ngoài trước kia, cho dù có là gương mặt tuyệt thế, hay có phong thái tài hoa tuyệt vời, cũng sẽ không bằng dáng vẻ quen thuộc của cha mẹ trong mắt con cái!

Hai người yên ổn ngồi thẳng, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, rời xa thế giới này.

Xung quanh vẫn còn từng làn sương mù đang vờn quanh, đang quanh quẩn, đang dung nhập vào trong thân thể, đó là khí tức của linh hồn, đang hoàn thành dung nhập cuối cùng!

Vào thời khắc quan trọng nhất này, hai người đều đồng loạt cảm nhận được loại biến động linh hồn chấn động Thiên Đạo kia.

Hai người đều mở to mắt theo bản năng, cảm nhận được phần dư âm còn lưu lại vết tích của Đại Đạo kia...

“Hồng Thủy đột phá rồi!”

Tả Trường Lộ nhẹ nhàng hít một hơi: “Hắn bước lên con đường cuối cùng rồi.”

“Hồng Thủy Đại Vu không hổ danh là người kiệt xuất cả một đời, đời này, hắn nên vô địch trên thế giới này.”

Bình Luận (0)
Comment