Vô số người cả đời làm việc ác, vốn dĩ muốn tiếp tục ung dung tự tại, nhưng hôm nay lại bị kết toán.
Vô số người vừa hay bị tóm lại, vô số người vì ngôn luận không phù hợp đã trực tiếp bị bắt; dưới sự đích thân chỉ huy của chính Thiên Vương Tả Lộ đang nổi cơn thịnh nộ, con đường này, cùng với chín thành thị xung quanh đều dường như bị một trận mưa lớn dội sạch sạch sành sanh!
Những kẻ tội phạm trước kia lọt lưới, lần này thật sự là… không may mắn thoát khỏi.
Hơn nữa, cơn bão táp đổ bộ này vẫn còn đang không ngừng lan rộng ra các thành thị xung quanh, ngày càng trở nên mạnh hơn, tăng dần lên.
Vu Minh bên kia thì cũng thôi đi, nhưng Đạo Minh với tư cách là một bên đồng minh, rất nhanh đã có các quan chức cấp cao gọi điện để phản đối và yêu cầu thả người.
Nhưng đối với những điều này, ở Hữu Lộ Thiên Vương, chỉ đổi một chữ.
“Cút!”
…
Thượng Kinh, Tả Tiểu Niệm lúc này đã sớm đứng ngồi không yên, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Từ khi trở về Thượng Kinh, Tả Tiểu Niệm liên tiếp hoàn thành một số nhiệm vụ, lẽ ra nàng nên loại bỏ thái độ thù địch, ít nhất thì sự hăng hái của nàng cũng không còn tràn trề như vậy nữa, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là đúng lẽ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rằng sát khí trong lòng nàng tràn đầy khó lòng trút bỏ, không cách nào giải trừ ra được, lại liên tiếp hạ thủ xử lý một loạt mục tiêu.
Mà loại cảm xúc này, mỗi lần đi ngang qua phủ trạch của Tam hoàng tử đều dâng lên mạnh mẽ, một loại ý niệm trực tiếp đi vào trong giết sạch sẽ, luôn luôn dâng lên trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt.
Điều này cũng khiến cho cả người nàng giống như một thùng thuốc súng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Không thể đón đêm giao thừa với Cẩu Đát… hừ, năm nay trôi qua thật tệ.”
Đây chính là điều khó chịu khác trong lòng Tả Tiểu Niệm.
“Mặc dù ở cùng với Cẩu Đát, hắn vẫn muốn nghĩ ra cách giành lợi thế, nhưng… hừ, ta có thể đánh bại hắn.”
Chưa kể sau mồng một Tết, nàng đã gọi cho Tả Tiểu Đa, nhưng không thể gọi được.
Một lần, hai lần cũng thôi đi, có lẽ tên tiểu tử này đã tiến vào trong Diệt Không Tháp để tu luyện, nên không thể nghe điện thoại cũng là chuyện có thể hiểu được. Ba lần năm lần cũng có vẻ hợp lý, dù sao thì mấy lần này cũng đều là gọi trong hai ngày, nhưng đến mùng ba tết, trong thoáng chốc đã hai ngày, tên nhóc thối đó không những không nói chủ động gọi lại cho nàng, lại còn không nối máy được như trước, tình hình này ắt là có vấn đề rồi!
“Rõ ràng là to gan rồi, ba ngày không đánh chắc chắn sẽ lên nóc nhà bóc ngói!”
Tả Tiểu Niệm cáu kỉnh, trong lòng đã nghĩ đến muôn vạn tra tấn tàn khốc rồi, đợi đến khi gặp lại Tiểu Cẩu Đát, nhất định phải chỉnh đốn một trận cái tên không nghe lời này!
Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được!
Có chuyện nhịn được nhưng chuyện này thì không thể nhịn được!
Chỉ là vừa liên tưởng tới, Tiểu Niệm rất thích liên tưởng những phương diện nào đó đâm thấu phổi nàng, ví dụ như Tiểu Cẩu Đát chắc đang bận trêu đùa cô gái nào đó?
Hoặc có thể là xum xoe với một người phụ nữ không biết xấu hổ đã có chồng sắp cưới, hoặc liếc mắt đưa tình gì đó trước mặt những cô gái khác!?
Hừ, đợi khi ta gặp lại hắn, sẽ trực tiếp đánh chết hắn; à... vậy không được, không thể đánh chết hắn, khi gặp lại hắn sẽ chiến tranh lạnh với hắn!
Không để ý đến hắn!
Cho hắn cuống đít lên!
Để hắn dỗ dành ta, kiểu mười lần tám lần cũng dỗ dành chẳng được, hơn nữa phải nhiều hơn số lần ta gọi điện thoại cho hắn... tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nhất định phải nắm chặt thóp trong tay!
Hừ!
Lại một ngày thấp thỏm và sốt ruột nữa trôi qua, cho đến ngày mùng bốn Tết, vẫn không thể gọi điện được, Tả Tiểu Niệm không khỏi có chút bồn chồn.
Mặc dù Tiểu Cấu Đát mồm mép, nhưng lại không phải là người làm việc mà không dặn dò như vậy, không lẽ là đã xảy ra chuyện gì hay gặp phải sự cố gì đó rồi chứ?
Vốn dĩ trong lòng rất bực mình, định mượn cớ thực hiện các nhiệm vụ, làm phân tán lực chú ý để không có thời gian quan tâm đến, nhưng cũng trở nên lơ đễnh, và tính khí ngày càng trở nên nóng nảy.
Với sự hiểu biết của Tả Tiểu Niệm đối với Tả Tiểu Đa, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phớt lờ đến điện thoại của mình!
Đặc biệt là gọi nhiều lần đến như vậy!
Bánh xe thời gian quay vòng, thấy đã là mùng 5 Tết, Tả Tiểu Niệm không thể giữ bình tình được nữa, đêm nay và sáng mai đều có nhiệm vụ, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ và bắt những tên mạt hạng này về quy án, ta sẽ lập tức xin nghỉ phép đi đến Phong Hải. Để xem đã xảy ra chuyện gì...
Ngay đêm đó, khi Tả Tiểu Niệm thực hiện nhiệm vụ, nàng ngay lập tức kích hoạt kình khí đông lạnh cực độ của Quy Huyền đỉnh phong, làm mục tiêu là toàn bộ hang ổ của tên cướp đông lại thành một cục băng!
Tốc độ cực nhanh, sự đơn giản và thô bạo của thủ đoạn khiến tất cả những người khác đang làm nhiệm vụ đều kinh hồn bạt vía.
Mẹ kiếp, đây mà là Quy Huyền sao?!
Cho dù có là Phi Thiên, cao thủ Phi Thiên đỉnh phong, chỉ sợ cũng không có năng lực như vậy ấy chứ!?
Sáng sớm hôm sau, sau khi xong nhiệm vụ, Tả Tiểu Niệm xin nghỉ phép mà không nói một lời.
“Ta có việc phải làm, phải đi Phong Hải một chuyến.”
“Được!”
“Thời gian nghỉ phép tạm thời sẽ là một tuần, cũng có lẽ sẽ có chút trễ hơn.” “Không sao, nửa tháng cũng không vấn đề gì.”
“...”
Khóe miệng Tả Tiểu Niệm giật giật, khi người khác xin nghỉ thì đáp lời lại là một trận chửi ầm đổ ập vào mặt, nhưng đến lượt bản thân xin nghỉ thì không những rất vui vẻ và thoải mái mà còn có thêm châm chước nữa, xin nghỉ phép một ngày thì cho hai ngày, xin hai ngày thì cho bảy ngày, xin một tuần lại cho cả nửa tháng…
Trong lòng Tả Tiểu Niệm đương nhiên thấy rõ sự đãi ngộ khác biệt này, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm kích, nhưng cũng lặng lẽ đề cao cảnh giác: việc đối xử thoải mái và quan tâm đến ta như vậy, không phải là có ý nghĩ khác gì đó chứ?