“Ngươi gánh? Ngươi xác định có thể gánh nổi sao? Phải chăng là nên nói một tiếng với cha ta trước.”
Du Đông Thiên do dự, nói: “Cha ta làm hộ pháp... Khụ, ý của ta là... Nếu có hắn chống đỡ, hai chúng ta mới có thể dễ chịu một chút...”
Vân Trung Hổ liếc nhìn Du Đông Thiên bằng ánh mắt có phần tức giận, nói: “Ngươi càng ngày càng quá đáng, bây giờ, ngay cả cha ruột của mình mà ngươi cũng muốn đổ thừa?”
Du Đông Thiên lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Chuyện này, chú Du cũng không chống đỡ được.”
Vân Trung Hổ nói: “Khốn kiếp, ông đây bị ngươi làm cho hồ đồ luôn rồi, giờ là lúc nghĩ đến chuyện đổ thừa sao? Sư phụ sư nương bế quan, đương nhiên nhiệm vụ trông chừng tiểu sư đệ sẽ đổ lên người ta, nếu tiểu sư đệ thật sự xảy ra chuyện, vậy đó chính là chuyện của ta!”
“Cho dù sư phụ không nói một câu, ta cũng sẽ xấu hổ vô cùng! Lúc này rồi mà ngươi cmn lại còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện đổ thừa, người có tin ông đây một quyền đánh chết ngươi không?”
“Được được được, chúng ta đi tìm trước, biết đâu rất nhanh đã tìm được rồi!”
“Được.”
“Ngươi đoán xem, là bên nào ra tay?” Du Đông Thiên truyền âm hỏi.
“Khả năng cao là bên Đạo Minh!” Vân Trung Hổ nghiến răng nói.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Trời cao lóe lên, khí thế mạnh mẽ bao phủ phía trên, một bạch y nhân, từ trên trời giáng xuống, thật bất ngờ người tới lại là một phụ nữ, mặc một bộ y bào màu trắng, dung nhan như họa, dung mạo tuyệt thế.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ nhíu mày nhìn Tả Hữu Thiên Vương.
“Dì Ngô yên tâm, không có chuyện gì.” Vân Trung Hổ vội vàng chào.
Sao vị này lại xuất hiện, vị này, thế mà nổi danh là không thể chọc vào.
Nhìn chung cả đại lục Tinh Hồn, có ba người phụ nữ là không dễ chọc nhất, và vị này là một trong số đó, đứng sau sư nương nhưng đứng trước vợ của mình!
Người phụ nữ mặc đồ trắng này mang trên lưng một cây đàn cổ, khi nghe thấy lời của Vân Trung Hổ, không biết thế nào mà bỗng nhiên cây đàn lại đã nằm trong tay, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gảy đàn: “Hửm?”
“Thật sự không có chuyện gì.” Vân Trung Hổ sốt ruột nói: “Đều là chuyện của tiểu bối, không dám phiền lão tiền bối như ngươi lao tâm tổn trí. Với lại ngươi... Cũng rất bận, cũng nên tranh thủ thời gian đi...”
Người phụ nữ mặc đồ trắng hừ một tiếng, im lặng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Sư phụ ngươi đâu?”
“Sư phụ ta bế quan.” Vân Trung Hổ ho khan một tiếng, rồi trả lời tiếp: “Đương nhiên, khụ khụ, bế quan cùng với sư nương của ta.”
Ầm!
Nhất thời Vân Trung Hổ bị đánh bay ra ngoài hơn mười mét.
“Đáng ghét!”
Người phụ nữ mặc đồ trắng Lăng Không mà đi, trước khi đi, vẫn còn chưa hết giận nên đá Vân Trung Hổ một cước, nói: “Ngươi không nói, ta cũng sẽ tự tìm!”
Vân Trung Hổ lộ ra vẻ mặt uất nghẹn, nhưng cũng không dám nói gì.
Cho tới khi người phụ nữ mặc đồ trắng đi rồi, mới cắn răng chịu đựng mà đứng dậy, hãy còn sợ hãi ở trong lòng, nói: “Chẳng phải nói đại chiến thế giới vẫn còn một khoảng thời gian nữa sao, nàng... sao bây giờ nàng lại đột ngột xuất hiện ở đây?”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
Cuối cùng Du Đông Thiên – tên nhát gan vẫn luôn ở bên cạnh, lại ‘sống sót’.
“Thật đáng sợ!”
“Sư nương kia của người thì không đáng sợ đấy.”
“Ngươi dám nói trước mặt không?”
“Hừ... Không dám.”
“Làm chuyện chính trước đi!”
“Nghe nói, người của hai nhà Phong Vân bên Đạo Minh, trong khoảng thời gian này, đã hoạt động rất ghê ở khu vực Bạch Sơn Hắc Thuỷ, đi khắp nơi để dò la tin tức gì đó...” Du Đông Thiên nói.
“Ừ, ta cũng có nghe nói về việc này, hình như đang tìm người nào đó.” Tả Lộ Thiên Vương nói: “Nhưng người mà bọn họ đang tìm, hình như là Tam hoàng tử, không liên quan tới tiểu sư đệ.”
Hữu Lộ Thiên Vương gật đầu: “Tên nhóc Hoàng tộc kia chính là kẻ ngu ngốc, làm ra loại chuyện này, vậy mà còn để lại manh mối cho Đạo Minh... Có lẽ không bao lâu nữa sẽ tìm ra hắn.”
“Hôm qua, đã có mấy cao thủ của hai nhà Phong Vân phá không đi Thượng Kinh.”
Tả Lộ Thiên Vương thản nhiên nói: “Nhưng chuyện này... Không nằm trong phạm vi quản lý của ta, nên ta không định nhúng tay.”
Hữu Lộ Thiên Vương nói: “Ta cũng vậy.”
Hai người vừa đứng ở trời cao, vừa nói chuyện phiếm, mà toàn bộ thành Phong Hải dưới chân bọn họ, bao gồm tất cả động tĩnh xung quanh, đều nằm trong phạm vi bao phủ của thần niệm của bọn họ, không một sơ hở.
Và theo thời gian trôi qua, hai người cũng càng ngày càng không giữ được bình tĩnh.
Lờ mờ có một cảm giác về thảm họa sắp xảy ra.
Chỉ là vẫn chẳng biết nói gì nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, chịu đựng.
“Đúng rồi, hôm qua ở bên phía Vu Minh đột nhiên có một trận mưa xối xả khắp nơi, ngươi nói xem, liệu có… có liên quan gì đến Tiểu Đa Đa hay không?”
Du Đông Thiên ra vẻ không thèm để ý tìm một chủ đề bắt chuyện.
“Hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Vân Trung Hổ nói: “Dị tượng đó vốn là Hồng Thủy Đại Vu bộc phát, trời đất thay đổi dị thường... chao ôi...”
Du Đông Thiên cũng có chút thèm muốn: “Hồng Thủy này... vị tiền bối này, thực sự... kỳ tài ngút trời, không uổng công hắn nhất thế vô song.”
“Tiểu sư đệ nếu như lớn lên, tuyệt đối sẽ không kém hơn hắn, vô địch chi mệnh, vĩnh viễn không thuộc về hắn, huống chi là vẫn còn có sư phụ. Sau khi sư phụ hoàn thành đột phá lần này, cũng chưa nhất định kém hơn Hồng Thủy Đại Vu!” Vân Trung Hổ chậm rãi nói.
Thình lình trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sát ý: “Bất kể là ai bắt tiểu sư đệ đi, lần này... Ta sẽ khiến hắn phải trả giá!”
Lại quay trở lại chủ đề ban nãy, Du Đông Thiên nhìn dáng vẻ của Vân Trung Hổ gần như nổ tung, hắn biết điều nên chỉ im lặng chẳng nói lời gì.
Ngày hôm nay.
Con đường từ Phong Hải đến Phượng Hoàng Thành, và khu vực xung quanh... Tất cả bọn trộm đều gặp xui xẻo, cùng với tất cả các cứ điểm của Vu Minh và cứ điểm của Đạo Minh đều bị nhổ sạch, không có ngoại lệ.
Tất cả các thành trì lân cận, tất cả các bộ phận, tất cả quân đội, tất cả các quan viên, tất cả các võ giả... đều bị đưa vào trong phạm trù chỉ huy thống nhất. Toàn bộ bộ máy nhà nước hoạt động với hiệu suất chưa từng có, và sức mạnh mà nó triển khai ra thực sự có thể gọi là kinh khủng!