Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1862 - Chương 1860: Lớn Chuyện Rồi.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1860: Lớn chuyện rồi.

Mọi người yên lặng gật đầu.

Mặc dù trong lời nói của Văn Hành Thiên cũng có ý an ủi bản thân phần nào, nhưng xét theo thực tế, thì không có tin tức quả thật chính là tin tức tốt, tự loạn trận tuyến là điều vô nghĩa.

Sau sự kiện ám sát của cao thủ Phi Thiên bên Đạo Minh lần trước, mọi người quả thật là có hơi sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính!

Mà vào thời điểm này, Tả Tiểu Đa lại đột nhiên mất tích mà không rõ lý do...

Hơn nữa lại mất tích trên đường trở về Phong Hải từ thành Phượng Hoàng, như này là đại biểu cho điều gì, ai cũng không dám nghĩ tiếp, nếu miễn cưỡng nghĩ tiếp, cũng sẽ không nghĩ theo hướng tốt!

Chỉ một lát sau, trên bầu trời Phong Hải lại đột nhiên xuất hiện hơi thở mạnh mẽ chưa từng có giống như núi lớn che trời.

Một tiếng ầm vang lên, người tới trực tiếp phá vỡ màn trời tiến vào, đúng là vợ chồng Tả Lộ Thiên Vương đã tới Phong Hải!

Tả Lộ Thiên Vương Vân Trung Hổ, Bạch Vân Tiên Tử Bạch Vân Đóa, quanh thân là hàn khí lạnh thấu xương từ trên trời cao, thoáng chốc đã đáp xuống sân của biệt thự, rồi di chuyển đến phòng khách ngay sau đó.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Chuyện là như thế này sao?”

“Tìm kiếm dọc đường!”

Vân Trung Hổ triển khai toàn bộ khí tràng, sát khí phóng thẳng lên trời, nói: “Hễ là người đi đường hay đi ngang qua ngày hôm đó, đều bắt lại hết! Ngoài ra, tìm kiếm tất cả cường giả có hơi thở trên con đường này, rồi cũng bắt hết lại, đồng thời ‘tiêu diệt’ tất cả cường đạo trên con đường này, sau đó thẩm vấn từng tên một!”

Bạch Vân Đóa giật mình khiếp sợ, nói: “Động tĩnh như vậy, phải chăng là lớn quá!”

“Như này mà lớn sao?” Trong mắt hổ của Vân Trung Hổ là khí lạnh thấu xương, quanh thân tỏa ra hơi thở bạo ngược, nói: “Một khi xác định được điểm đáng ngờ gì đó, sinh linh đồ thán, máu bay ngàn dặm, cũng chỉ là chuyện thường mà thôi!”

Lý Thành Long và những người khác đều bị cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng này làm cho câm nín.

Đây là ai... Sao sinh linh đồ thán cũng chỉ là chuyện bình thường?

“Lập tức hành động!”

Áo khoác dài của Vân Trung Hổ tung bay trong gió, quay người lại nói: “Kể từ bây giờ, tất cả quan chức, tất cả tổ chức của đại lục Tinh Hồn, nghe ta hiệu lệnh, nói sao làm vậy, nghiêm chỉnh chấp hành!”

“Nếu không nghe theo, nếu có chút chậm trễ, chu di cửu tộc, đừng trách ta không báo trước!”

Giờ khắc này, Vân Trung Hổ, hoàn toàn điên rồi.

Giờ hắn rất muốn giết người, để trút đi những cảm xúc ngổn ngang tiêu cực từ đáy lòng.

Tiểu sư đệ mất tích rồi.

Huyết mạch duy nhất của sư phụ và sư nương mất tích rồi!

“Truyền mệnh lệnh của ta, trước hết hãy kiểm tra mười hai tòa thành lớn gần đó! Bắt hết gián điệp, đầu mối trong tất cả các cứ điểm của Đạo Minh và Vu Minh, ta muốn đích thân thẩm vấn!”

“Hiện tại Đạo Minh... Vẫn còn quan hệ liên minh...” Bạch Vân Đóa lo lắng nói: “Chuyện này, vẫn phải báo trước với chú Du, cho dù không sợ bị truy cứu trách nhiệm sau này, nhưng sẽ luôn phiền phức.”

“Liên minh bại liệt! Phiền phức cái quần què!”

Hai mắt của Vân Trung Hổ đỏ ngầu, nói: “Bây giờ còn để ý tới liên minh làm gì? Tra! Tra rõ! Tra tới cùng!”

“Hổ Vệ, Vân Thải, tất cả tập trung! Bỏ hết mọi chuyện, nhanh chóng quay về, tra rõ việc này!”

Vân Trung Hổ đưa tay chỉ mười mấy vị Hổ Vệ và Vân Thải ở phía sau, nói: “Thời gian ba ngày!”

“Vâng! Thiên vương!”

Mười mấy người chia thành mười mấy hướng, triển khai toàn bộ nguyên khí, gào thét mà đi.

Trong thời gian đó, liên tục có người đến và đi.

Trên bầu trời Phong Hải, tất nhiên là phong vân khuấy động, rõ ràng thiên địa biến sắc dị thường.

Trời cao nổi gió, Hữu Lộ Thiên Vương Du Đông Thiên đi tới với vẻ mặt đằng đằng sát khí, hỏi: “Tra được chưa? Có manh mối gì không?”

“Chưa!”

“Các ngươi cũng đi hỗ trợ đi!”

Bóng người chợt lóe, Nam Chính Càn cũng đến đây: “Vẫn chưa tìm được à?”

“Ngươi ấy, nhanh quay về tọa trấn Nam quân của ngươi đi, ngươi tới đây chỉ thêm phiền!” Tả Lộ Thiên Vương chửi ầm lên: “Cút!”

Nam Chính Càn dừng lại, mắt hơi đỏ, lập tức xoay người rời đi: “Tìm được rồi, thì gửi tin cho ta trước!”

Chợt phá không mà đi.

“Làm sao bây giờ?”

Du Đông Thiên và Vân Trung Hổ đưa mắt nhìn nhau: “Có cần thông báo...”

Hai người đều xoa tay.

“Tiểu Đóa, ngươi nhanh tới Thượng Kinh bên kia, theo dõi Tiểu Niệm! Chuyện Tiểu Đa mất tích đừng để cho nàng biết, cũng đừng để nàng chạy loạn.” Vân Trung Hổ nói với vợ của mình.

“Được.”

“Đi ngay đi!”

“Hiểu rồi.”

Bạch Vân Đóa lao lên trời cao mà đi, giống như ánh sáng phía chân trời, bay nhanh về phía trời xa.

Đám người Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên – những người nhìn thấy loạt thay đổi này, và cả mấy vị đại nhân vật lần lượt tới sau, đều vì khiếp sợ mà rơi vào trạng thái đờ đẫn, trợn mắt há miệng, nghẹn họng nhìn trân trối, im lặng hồi lâu.

Lần này, Tả Hữu Thiên Vương tới với diện mạo vốn có, không hề cải trang, nên đương nhiên bị bọn họ liếc mắt nhìn một cái là đã nhận ra.

Trước kia trong lòng bọn họ cũng đã có rất nhiều suy đoán về thân phận của Tả Tiểu Đa, tại khoảnh khắc này, cuối cùng đã trở thành khẳng định.

Đúng vậy!

Gia thế của tên nhóc này, quả nhiên là không tầm thường!

Nếu không, cũng sẽ không có chuyện tên nhóc này vừa xảy ra chuyện thì Tả Hữu Thiên Vương đều đã đích thân tới đây, hơn nữa còn là trực tiếp xé rách không gian mà đến, mức độ khẩn trương chưa từng có!

Cho dù là ở Nhật Nguyệt Quan năm đó, khi đối mặt với kẻ địch đông gấp mười lần, hai vị Thiên Vương cũng không kích động như thế!

“Tiếp theo phải làm sao? Dù sao vẫn phải nói chuyện này.” Du Đông Thiên vội vàng truyền âm cho Vân Trung Hổ.

“Hiện tại, sư tôn đang ở thời khắc quan trọng nhất.” Vân Trung Hổ nhíu mày, nói: “Gần thành công rồi, nếu bị quấy rầy vào thời điểm này, rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc.”

“Nhưng không nói... Chúng ta sẽ bị đánh chết...” Du Đông Thiên cũng nhíu mày, nói.

“Chúng ta đi tìm trước, tìm hai ngày.”

Vân Trung Hổ cắn răng, nói: “Hai ngày sau, nếu tìm được thì coi như xong chuyện, nếu không tìm được...”

“Nếu không tìm được, tới lúc đó, hãy cân nhắc xem có cần nói với sư tôn không, mọi hậu quả do chuyện này gây ra, đều do ta gánh!”

Vân Trung Hổ nhắc lại một câu, hạ quyết tâm, sát khí trong mắt, gần như ngưng tụ thành thực chất.

Bình Luận (0)
Comment