Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1867 - Chương 1865: Thoát Khỏi Vòng Vây (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1865: Thoát khỏi vòng vây (2)

Ánh mắt Tả Tiểu Niệm kiên định chưa từng thấy.

Cuối cùng... Trong khoảng thời gian rảnh rỗi tu luyện, Bạch Vân Đóa hỏi Tả Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, tu vi đỉnh Quy Huyền của ngươi đã áp chế bao nhiêu lần rồi?”

“Hiện tại mới chỉ có mười chín lần, vẫn còn khá nhiều không gian áp súc.”

Tả Tiểu Niệm thành thật trả lời một cách cung kính.

“Khụ khụ.”

Bạch Vân Đóa chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, vì vậy ho khan một tiếng nói: “Ngươi thử ước lượng xem, đợi đến khi thật sự đột phá được Phi Thiên, ngươi có thể áp chế được bao nhiêu lần?”

Tả Tiểu Niệm tính toán một lúc rồi nói: “Ta vốn là dự tính áp chế trên khoảng bốn mươi lăm lần... Tuy nhiên, lần này có được sự giúp đỡ cực hạn đan điềm này của đại nhân... đoán chừng tính đến thời điểm đó, có lẽ vượt ngoài định mức thêm ba hoặc bốn lần. “

Hai mắt nàng sáng ngời, nói: “Ta sẽ nỗ lực hơn. Lẽ ra có thể cố gắng đẩy số lần áp súc lên năm mươi lần, nhưng nếu có thể lên đến năm mươi mốt lần, thì sẽ tuyệt hơn!”

“…”

Bạch Vân Đóa ngậm miệng lại, cố gắng kiểm soát biểu hiện trên mặt, ung dung gật đầu nói: “Ừm, rất tốt, biểu hiện của ngươi đã vượt xa phạm vi của thiên kiêu thông thường. Nhưng ngươi vẫn cần nỗ lực gấp đôi, nếu như tỉ tỉ bị em trai đánh ngã xuống đất, vậy thì sẽ không dễ coi đâu!”

“Không! Nhất định là không!”

Ý chí chiến đấu của Tả Tiểu Niệm sôi sục, nói: “Qua lần huấn luyện đặc biệt này, ta vẫn cảm thấy tự tin có thể một tay dọn sạch Tiểu Cẩu Đát kêu trời than đất mà không thành vấn đề!”

“…”

Khóe miệng Bạch Vân Đóa nhếch lên: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi. Để ta giúp ngươi, hi vọng nguyện vọng của ngươi sẽ thành hiện thực!”

...

Tả Tiểu Đa bị ném từ trong cột sáng ra xa.

Chỉ cảm thấy bản thân giống như một quả tên lửa bắn phụt ra... như một quả trứng xuyên qua thiên sơn vạn thủy.

Từ đầu đến cuối thật sự chỉ trong nháy mắt, đã cách xa biển lửa của dãy núi Xích Dương trong mấy ngàn dặm, cũng là một thoáng kinh hồng nhìn thấy những đỉnh núi phía dưới chân mình xếp hàng, như vội vàng xếp trong nháy mắt.

Hàng trăm ngọn núi bị bỏ lại phía sau trong chốc lát. Vào lúc này, Tả Tiểu Đa không chỉ không cảm thấy kinh hoàng mà ngược lại còn tràn đầy niềm vui!

Quả nhiên là truyền thừa Tổ Vu, quả nhiên tuyệt vời!

Ngoài truyền thừa còn có một tầng biện pháp bảo hộ này, rõ ràng là đã suy nghĩ chu đáo và kỹ lưỡng vô cùng.

Đặc biệt đối với ta bây giờ mà nói, chính là được chế tạo riêng, phù hợp vô cùng.

Mắt nhìn thấy những đầu người dày đặc, chi chít bên dưới như những con kiến, ít nhất cũng là hàng trăm nghìn người, nhìn những tinh kỳ dày đặc của quân đội Vu Minh vụt qua trong thoáng chốc...

Tả Tiểu Đa không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác như bị mắc kẹt trong cái chết, thoát khỏi thiên sinh!

“Thật tuyệt! Thật sự rất tuyệt. Không ngờ lại có tuyệt chiêu này!”

“Do đó, ta đã trực tiếp thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây của hàng trăm nghìn người, hơn nữa với tốc độ di chuyển hiện tại, mười người đi về một hướng... cấp cao Vu Minh không thể xác định được ta đang ở đâu, càng ngày càng trở nên khó bề phán đoán.”

“Nếu cấp cao Vu Minh không thể nào phán định, tên lão đầu đáng ghét kia ở trong nội địa của Vu Minh, đương nhiên lại càng vô lực, chỉ có mình ta triệt để dẹp bỏ nó!”

“Hiểm họa, cứ như vậy mà thoát khỏi!”

Tả Tiểu Đa cảm thấy toàn thân thư thái, nhìn chùm sáng bên ngoài, tâm trạng vô cùng thoải mái, không khỏi cảm thấy thảnh thơi thư thái và thậm chí cảm thấy hăng hái, hăm hở.

Trong lúc nhất thời có hứng thú cao xứ bất thắng hàn, cảm hứng làm thơ dâng trào.

“Triêu du Bắc Hải mộ Thương Ngô, tụ lý kim ô đảm khí thô, tung hoành Vu Minh không ai biết, ngâm thơ trên mặt hồ Thập Vạn!”

“Chà, thơ hay, thơ hay!”

Tả Tiểu Đa cảm thấy mình đã quá ‘tự do tự tại’ rồi.

“Ta tung hoành Vu Minh, thiên sơn vạn thủy, chèo thuyền mà không cần mái chèo...”

Trong lời nói tràn đầy ý dương dương tự đắc, thậm chí còn có ý ‘chơi chưa đã’.

Sáng bơi Bắc Hải chiều dạo Thương Ngô thì tính là gì?

Chỉ trong hai giây này, khoảng cách không gian mà ta vượt qua hẳn là phải hơn hắn gấp mấy lần, đúng chứ?

Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy bản thân là kẻ ăn trên ngồi trước, có cảm giác vi diệu của ‘kẻ đang đứng trên đỉnh cao’.

Tự nhiên nảy sinh cảm giác cô đơn lạnh lẽo vì ngoài ta ra thì chẳng còn ai nữa.

Hàng trăm nghìn cường địch vây công, hàng triệu quân lính bao vây đuổi giết chặn đường!

Loại thế cục hiểm ác này? Về cơ bản chính là vạn tử vô sinh; nhưng Tả gia ta vẫn cứ vượt qua một cách dễ dàng!

Cái kiểu bao vây ‘hẳn phải chết’ ấy, đối với ta mà nói, chẳng cần phải phất tay, chẳng cần phải rời đám mây nào, cũng đã ở ngoài thiên sơn vạn thủy rồi.

Tuy không phải là bản lĩnh của bản thân ta, nhưng!

Điều này cũng không ngăn được việc ngao du của ta!

Bởi vì ta đang có tâm trạng khoan khoái!

Nếu không phải là ‘vẫn bị giam cầm gắt gao’ như trước, không thể nhúc nhích trong vòng sáng bảo vệ, thì Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ chắp tay sau lưng, đứng trên Lăng phong, với dáng vẻ làm màu để thể hiện phong thái tự nhiên phóng khoáng!

Nhìn từng đỉnh núi vụt qua như thể chúng đã xếp thành hàng, trong nháy mắt đã bay qua trăm nghìn đỉnh núi ở trước mặt, khiến Tả Tiểu Đa càng ngày khoan khoái ở trong lòng.

Cái lão bất tử không rõ họ tên kia, để xem ngươi còn có thể quản chế ông đây thế nào!

Thật sự là quá ác độc, ngươi có thù hận gì với cha của ta, ngươi lại đều tính hết lên đầu của ta!

Ngươi chờ đấy!

Chờ tu vi của ông đây đại thành, chắc chắn sẽ quay về báo thù! Cho dù tạm thời vẫn chưa đối phó được lão bất tử nhà ngươi, nhưng ta sẽ nhắm vào con cháu, vào hậu bối của lão bất tử ngươi!

Bình Luận (0)
Comment