Ta cam đoan sẽ ‘thu thập’ bọn họ khiến bọn họ kêu cha gọi mẹ.
Lão bất tử này đã có hậu nhân, chắc chắn có mấy loại như con trai, cháu trai, chắt trai đúng không? Chẳng lẽ ta lại không đánh được một người?
Đã có con gái, chắc chắn có cháu ngoại gì gì đó đúng không?
Chẳng lẽ Tả Tiểu Đa ta còn không đánh chết được cháu ngoại của ngươi??
Chờ ta trở về, gặp được chúng, ta chắc chắn...
Nghĩ mãi nghĩ mãi, chính là con giun xéo lắm cũng quằn. Vì thế mà một loạt kế hoạch trả thù ra đời, và sau khi được sắp xếp hoàn chỉnh thì phải có tới mấy chục kế hoạch.
Khi còn đang nghĩ này nghĩ nọ thì đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một khu rừng vô tận... Với cây cối dày đặc xanh mướt?
Cmn, sao có thể có một khu rừng mênh mông như vậy?
Rõ ràng là tốc độ di chuyển của mình nhanh như vậy, thiên sơn vạn thủy cũng là chuyện thường, nhưng sao bây giờ mãi mà vẫn còn ‘mênh mông bát ngát’.
Khu rừng này, có vẻ rất lớn nhỉ?!
Khu rừng ở phía trước, tràn ngập khí đen ngút trời, đó là...Yêu khí vô tận; từng luồng yêu khí nồng đậm lượn lờ đan xen nhau trên trời cao, trực tiếp ngăn thiên thạch – thứ đang không ngừng rơi xuống từ trên trời cao ở khoảng cách rất xa, cho dù là rơi xuống từ một nơi mà không biết là xa bao nhiêu, cũng hoàn toàn không thể rơi vào trong khu rừng.
Giống như bầu trời phía trên khu rừng, cũng có một lá chắn năng lượng khổng lồ như hầu hết các thành phố của con người!
Tả Tiểu Đa nhìn thấy kỳ cảnh như vậy, nên chăm chú nhìn theo bản năng, nhưng thấy khu rừng này ít nhất cũng phải bao quát拢括 mấy chục dãy núi, về tổng thể thật sự là quá rậm rạp quá mênh mông, và nhìn yêu khí nồng đậm ở trên không sẽ không khó để đoán ra, trong khu rừng này, chắc chắn có vô số đại yêu tinh!
Đây... Đây rõ ràng là nơi nguy hiểm đáng sợ.
Ta cũng không thể đi vào!
Nhanh lướt qua...
Í, sao ta càng nhìn càng cảm thấy nó rõ hơn?
Tả Tiểu Đa nhìn xung quanh theo bản năng, không khỏi chấn động.
Cho dù khu rừng ở trước mắt này rộng lớn, nhưng nếu mình di chuyển với tốc độ cực cao như trước đây, thì nó cũng chỉ có thế.
Nhưng nguyên nhân chính khiến mình vẫn chưa nhìn thấy bìa rừng vào lúc này, không phải vì khu rừng quá lớn, mà là vì tốc độ di chuyển của mình chậm lại, không biết từ bao giờ mà vòng sáng bảo vệ kia đã biến mất!
Trạng thái của bản thân vào giờ phút này, chính là đầu trước chân sau lao xuống phía dưới, giống như một quả tên lửa lao ra từ bệ phóng!
Và tư thế hiện tại, đã khiến Tả Tiểu Đa chẳng hiểu ra sao ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới một bộ phim hoạt hình mà hắn đã xem trong giấc mơ.
Hình như tên là... Astro Boy (Phim cậu bé tay sắt)?!
Động tác hiện tại của mình, có giống như Astro Boy đang bay không?
Nhưng hình như ta không có khả năng bay qua bay lại! Hiện tại ta vẫn đang bị giam cầm...
Trời ơi, đất ơi, Chúc Dung Tổ Vu ơi, ngươi sẽ không để ta lao đầu xuống như vậy chứ...
Đáng tiếc, vì kỳ ngộ luân phiên mà vận khí của Tả Tiểu Đa đã cạn kiệt đi nhiều, còn chưa kịp kêu lên một tiếng kinh hãi thì đã ‘cứ thế mà lao đầu xuống’ rồi, nhìn thấy rừng cây trên mặt đất giống như đang điên cuồng lao về phía mình, lại sinh ra ký ức ảo giác (*) càng ngày càng mạnh, cuối cùng...
(*)即视感: Hiện tượng Déjà vu, hay còn gọi là ký ức ảo giác. Khiến con người cảm thấy quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.
“Aaa...”
Tả Tiểu Đa nhắm chặt hai mắt!
Dùng hộp sọ cứng rắn, trực tiếp đâm xuống!
Ầm! Đệch!
Ầm! Đệch con mọe!
Ầm! Cái định mệnh!
...
Sau tám âm thanh liên tiếp, Tả Tiểu Đa đã dùng cái đầu cứng của mình đâm xuyên qua ba cây đại thụ, cuối cùng lúc này mới dùng sức mạnh của Viêm Dương chân kinh để bảo vệ toàn thân, rồi lại tiếp tục đâm xuyên qua nửa trên của tám cây đại thụ có kích thước như cái nhà, quả nhiên là lực đánh vào kinh người, không giống người thường...
Tốc độ tột cùng kéo theo sự va chạm tột cùng.
Khiến Tả Tiểu Đa giống như Thần Binh Lợi Khí có sức mạnh vô địch, trực tiếp đâm xuyên qua tất cả...
Ầm! Là va phải một cây đại thụ.
Cái định mệnh (tiếng Tiểu Đa chửi thề các kiểu)! Là khi trực tiếp đâm xuyên từ trong cây đại thụ này sang cây đại thụ kia...
Tới cuối cùng, một tiếng ‘ầm’ nặng nề dị thường vang lên.
Không có tiếng chửi thề nữa!
Toàn thân Tả Tiểu Đa thẳng tắp, vững vàng cắm vào trong một cây đại thụ!
Cây đại thụ cuối cùng này, có kích thước khác xa những cây đại thụ to như cái nhà mà hắn đâm xuyên qua trước đó, cây đại thụ này to gần bằng biệt thự ở Phong Hải của hắn, và phải cao tới hàng nghìn mét!
Quả nhiên là cấp độ đại thụ!
Đầu – bộ phận bị Tả Tiểu Đa ‘gửi gắm nhiều hy vọng’ đã phát huy tác dụng mạnh mẽ tượng tự như một mũi khoan, cắm thẳng vào trong thân cây cứng rắn! Đâm một mạch với thế như chẻ tre, đầu, cổ, ngực, bụng, hơn phân nửa cơ thể đều cắm vào trong thân cây đại thụ chỉ với một tiếng ‘ầm’.
Chỉ để lại hai cái chân bên ngoài, ‘rũ’ xuống dưới...
Đúng lúc, bởi vì lỗ thủng bị đâm xuyên quá đột ngột, lại còn có sự ma sát ở tốc độ cao, nên đã gây ra tai họa ở nơi gần nhất, rõ ràng đã có một làn khói đen bốc lên.
Lượn lờ bay lên từ mông của Tả Tiểu Đa.
Đại thụ khẽ run rẩy, rồi từ bên trong thân cây lại truyền ra một giọng nói nặng nề buồn bực, giống như tiếng của người sắp chết ngạt: “Cái... định... mệnh...”
Ở phía sau hắn, chính là một lỗ thủng liên tiếp khổng lồ và thông suốt theo đường chéo từ trên không trung.
Tất nhiên lỗ thủng thông suốt từ mười một cây đại thụ, là lỗ thủng liên tiếp rồi, há có thể là lời giả dối?!
Giờ phút này, trong lỗ thủng của mười một cây đại thụ – những cây bị Tiểu Đa trực tiếp xuyên thủng một cách liên tục, đều có một làn khói đen bốc lên, gió núi chỉ mới thổi qua trong chốc lát, vậy mà đã có dấu hiệu sắp bốc cháy thậm chí là gây ra cháy rừng!
Loại tốc độ cao này, sự ma sát mạnh mẽ này... Trong chớp mắt đã tỏa ra rất nhiều nhiệt lượng... Chẳng mấy chốc khu rừng này sẽ bốc cháy.
Đúng lúc này, Tả Tiểu Đa – người đang ‘được đính’ vào trong thân cây đại thụ đột nhiên có hành động.